Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 106 : Triệu mẫn mẫn

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


EDIT: NANAMI



“Chào buổi sáng, tiểu cô.” Triệu Tương Nghi thần tình vui vẻ chạy vào phòng Triệu Nguyệt Cầm.



Hôm nay Triệu Nguyệt Cầm về nhà mẹ đẻ ở, ban đầu khuê phòng này là để nàng và con ở, Phương thị và Triệu lão gia tử thì ở căn phòng bên nhà lớn, Triệu Tương Nghi thì ở chung một phòng với Triệu Hoằng Lâm, nhưng Triệu Tín Lương đem căn phòng lớn kia chia làm hai, phân cho Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi mỗi người nửa phòng.



Lý thị bởi vì điều này mà còn cố ý cười nói Triệu Tín Lương lo lắng nhiều quá, một đứa chín tuổi một đứa bốn tuổi, ngủ chung với nhau cũng đâu có gì, nhưng Triệu Tín Lương lại hết sức kiên trì làm như vậy, không phải là vì nguyên do Lý thị nói mà là hắn muốn bồi dưỡng tính cách tự lập từ nhỏ cho Triệu Tương Nghi.



Trải qua chuyện Triệu Nguyệt Cầm, hắn cũng nhận ra được một điều rằng, không phải cứ yêu thương con gái là tốt, mà muốn con gái thật sự tốt thì phải tạo cho con gái tính tự lập ngay từ khi còn nhỏ, như vậy sau này khi con gái lấy chồng sẽ không phải đi vào vết xe đổ của Triệu Nguyệt Cầm.



Triệu Nguyệt Cầm vẫn đang còn trong tháng, lúc này nàng ngồi trên giường ôm con gái, cẩn thận ru ngủ, trên đầu quấn một khăn màu xanh, phòng ngừa lúc còn trong tháng bị nhiễm lạnh.



Thấy Triệu Tương Nghi đến tìm mình, lập tức nở nụ cười gọi: “Tương Nghi, con lại đây nhìn xem, tiểu biểu muội có phải lớn thêm một ít không, thật thần kỳ nha, đứa nhỏ như vậy chỉ cần qua một đêm lại thay đổi một bộ dạng khác.”



Triệu Tương Nghi cười chạy tới bên giường, nhìn thấy tiểu cô hôm nay lại có thể nói đùa như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ, lại đưa ngón út ra chọt chọt đứa nhỏ trong lòng tiểu cô, hai người cui đùa một hồi, đột nhiên Triệu Tương Nghi ngẩng mặt lên nhìn Triệu Nguyệt Cầm: “Tiểu cô cô, tiểu biểu muội đã có tên chưa, hay là bây giờ chúng ta đặt một cái tên đi có được không?”



Triệu Nguyệt Cầm nghe vậy sửng sốt một hồi, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, lúc này nàng nhớ đến lúc còn ở Trương gia, nàng ôn nhu hỏi Trương Sâm, sẽ đặt tên gì cho đứa nhỏ trong bụng, nhưng Ngô thị có dặn Trương Sâm rằng đợi sau khi sinh hài tử ra xem phải xem là trai hay gái, nếu là con trai thì lập đứa đặt tên đưa vào gia phả, còn nếu là con gái thì cứ tùy tiện đặt một cái tên để phân biệt với mấy đứa nhỏ khác là được rồi.



Nàng ở Trương gia, chính là trải qua cuộc sống như thế.



Nhớ lại chuyện xưa, vết thương lòng một lần nữa nhói đau, nàng hận người Trương gia, cũng hận chính mình đã từng ngu muội chịu đựng, mặc cho Ngô thị giẫm đạp lên tôn nghiêm của chính mình và của nhà mẹ đẻ.


Phương thị gật đầu, nụ cười trên mặt cũng hơi thu lại: “Cũng đã nói rõ với bà mối, việc này mà giấu diếm cũng không tốt, chỉ định tìm hiểu qua loa thôi…Đều là do mẹ không tốt, gả con sang một cái gia đình như vậy, không duyên không cớ bị hành hạ…Nếu sớm biết thì mẹ đã chọn nhà này, cuộc sống của con cũng thay đổi lớn. Có đôi khi nghĩ đến việc này mẹ càng thêm khó chịu, con mới có mười sáu tuổi, tuổi còn trẻ lại phải chịu nhiều khổ nạn.”



“Mẹ, con gái không có lấy một tia oán trách...” Triệu Nguyệt Cầm nhẹ nhàng nắm tay áo Phương thị, an ủi.



“Vậy đối phương đáp ứng rồi sao?” Đúng lúc này, Triệu Tương Nghi đột nhiên hỏi, Lý thị bật cười, búng cái chóc lên trán Triệu Tương Nghi, trêu ghẹo, “Cái con nha đầu này, sao hôm nay lại bướng bỉnh thế, có nói nhiều với con thì con có hiểu không.”



Triệu Tương Nghi làm bộ ngượng ngùng cười cười, mọi người thấy thế đều vui vẻ trêu chọc tiếp, nhất thời, lo lắng trong lòng mỗi người đều tiêu tán không ít….



“Mẹ cũng rất giật mình, bọn họ cư nhiên đồng ý” Phương thị vạn phần cao hứng nói, “Con trai nhà bọn họ tuổi tác cũng đã lớn, hẳn là hoàng hoa khuê nữ không ai muốn gả sang, hơn nữa nhà họ không giàu có gì, nên có vài người không thích. Sau, bọn họ nhìn trúng nhà chúng ta, lại rất thích tính tình của Nguyệt Cầm, cũng không ngại đã từng gả cho người khác, lại còn có hài tử nữa, vì họ chủ yếu là nhìn vào nhân phẩm, chứ đi đâu mà tìm được người tốt như nhà chúng ta.”



“Nói như vậy, thực sự tốt rồi.” Lý thị cũng suy nghĩ, cuối cùng nhìn về phía Triệu Nguyệt Cầm, “Có điều, chuyện này hãy để cho Nguyệt Cầm làm chủ.”



“Mẹ... Con không dám mơ cao.” Triệu Nguyệt Cầm ngưng mi, “Không con không thích nhà người ta, ngược lại con nghĩ rằng chính mình không xứng với nhà người ta….”



“Nói bây, cái gì không xứng với xứng” Phương thị lập tức phủ nhận.



“Mẹ, chúng ta phải nhìn rõ hiện thực, rằng con đã từng gả cho người ta, lại có hài tử.” Triệu Nguyệt Cầm thập phần bình tĩnh nói, “Tâm của con bây giờ đều đặt trên người con bé, cũng không muốn đi thêm bước nữa, chờ con bé lớn lên rồi hãy nói.”



“Thế nhưng, Mẫn Mẫn cũng cần một người cha, chờ nó lớn lên hiểu chuyện, nhất định sẽ biết được thân thế của mình, đến lúc đó con định giải thích sao với nó? Không bằng bây giờ tái giá, rồi nói cho Mẫn Mẫn biết đối phương là cha nó, con bé nhỏ như vậy cũng không biết cái gì, lớn lên cũng chỉ biết đối phương là cha nó đi? Nếu con không rời khỏi nhà thì chúng ta kén rể đến ở nhà vợ cũng được.”



“Mẹ.” Triệu Nguyệt Cầm lắc đầu, “Nhà chúng ta cùng Trương gia đều ở một thôn, Mẫn Mẫn lớn lên cũng hiểu chuyện, chắc chắn sẽ nghe người ta nói qua, nó làm sao mà không biết được thân thế của mình?”