Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 126 : Ngươi không cần ở lại Như Ý phường
Ngày đăng: 09:51 18/04/20
Edit: Tiểu Âm
Được rồi, Nhâm thị thật là một sư phụ tốt, đối với nàng rất có kiên nhẫn giảng dạy, cùng kỳ vọng, nàng sao có thể phụ kỳ vọng của người mà buông tha nữ hồng
Triệu Tương Nghi nắm tay nhỏ tràn đầy quyết tâm, thân ảnh Nhâm thị đã sớm biến mất, chờ nàng ngẩng đầu lên nói một câu “Sư phụ, con sẽ cố gắng làm tốt. ” thì phát hiện, Nhâm thị đã đi ra ngòai từ lâu, gì vậy chứ 囧.
Kết quả là, nàng cũng đi ra theo, tò mò muốn biết xem Lam nương sẽ bị Nhâm thị mắng ra sao.
Ở chỗ dạy dỗ người của Nhâm thị, Triệu Tương Nghi thật sự là bái phục, một chữ thô tục cũng không nói, cũng không thất thố như đàn bà chanh chua chửi đổng, chỉ lãnh lùng nói mấy câu cũng đủ làm cho người ta nước mắt nước mũi chảy ra. Ai, phải nói là Nhâm thị này ngôn từ sắc bén, hay là nói là lời nói ác độc đây…….
“Ngươi không cần ở Như Ý phường nữa.”
Triệu Tương Nghi mới bước ra khỏi cửa, nghe thấy câu này.
Nàng nhất thời hóa đá, không sai, thật là hóa đá.
Những lời này là từ miệng Nhâm thị nói ra, Triệu Tương Nghi quả thực không thể tin được. Đúng, Nhâm thị xưa nay đối với các tú nương cực kỳ nghiêm khắc, không hài lòng sẽ mắng vài câu, bình thường như vậy thôi cũng đủ làm cho mấy tú nương khóc rồi, đây chính là tình cảnh trong Như Ý phường, nhưng Nhâm thị chưa từng trục xuất ai cả, ngay cả Lam nương từng phạm qua sai lầm lớn, chuyện đem toàn bộ tú phẩm chuẩn bị đưa cho khách làm hư, Nhâm thị cũng chỉ nghiêm túc nói vài câu với Lam nương, cũng trừ tiền lương hằng tháng, nhưng chưa từng n1oi trục xuất nàng ta.
Nhưng hôm nay là sao?
Đơn giản là Lam nương vừa chế nhạo nàng một phen, đây là chuyện bé xé ra to.
Những lời này vừa nói ra, Lam nương lập tức quỳ xuống cầu xin Nhâm thị, không có la hét, Lam nương ở trên trấn này tuy gia cảnh không tốt lắm, nhưng chính xác là sinh ra ở trấn, ở hiện đại chính là người thành phố không phải là người dưới quê, vì vậy nàng ta sẽ bảo trì phong độ của mình, sẽ không giống Dương thị hở chút là nằm ra đất khóc nháo.
Nàng ta chỉ là đang khóc.
“A Bình” Nhâm thị lập tức gọi phụ nhân trung niên làm việc trong Như ý phường đến.
“Tiểu thư, ta đã phái người theo nàng ta.” A Bình cung kính tiến lên, bà chính là vú già hầu hạ Nhâm thị đã nhiều năm, thái độ vẫn luôn cung kính như vậy, nhưng trong lòng bà luôn rõ, tình cảm giữa bà và chủ nhân không phải là quan hệ chủ tớ đơn giản như vậy, thời gian càng qua nhanh, Nhâm thị đã xem A Bình là thân nhân của mình.
Nhâm thị hài lòng gật đầu, sau đó cười trào phúng: “Không biết kết quả có giống như ta nghĩ không.”
Nói xong, liền cười đẩy cửa đi vào tú các nhìn Triệu Tương Nghi.
“Sư phụ.” Triệu Tương Nghi thấy Nhâm thị đẩy cửa bước vào, lập tức đến chỗ mình, nàng còn cho rằng vị sư phụ này để ý lời Lam nương nói là nàng lười biếng, lập tức nhận lỗi, “Xin lỗi... Con không phải cố ý lười biếng, bởi vì trước giờ chưa từng thức trắng đêm, mà con là tiểu hài tử, mỗi ngày phải ngủ đủ canh giờ, chuyện lười biếng kia, tuyệt đối không giống như sư phụ nghĩ đâu…”
Nhâm thị nghe xong liền bật cười.
Triệu Tương Nghi trợn tròn mắt, sư phụ không phải đang giận nàng sao?
“Ta đâu có nói chuyện này đâu, ta cũng đâu trách con.” Nhâm thị ngồi đối diện Triệu Tương Nghi, tư thế rất tùy ý, cả người tỏa ra khí chất, vị trí đó lúc nãy Lam nương cũng đã ngồi qua,đồng dạng đều là nữ nhân, Nhâm thị này vừa thành thục vừa có mị lực thật khiến cho người ta động lòng.
Lam nương tuy rằng thiên tư thông tuệ, cũng có vài phần tư sắc, nhưng dù sao cũng ngay ngô như trái táo xanh, hơn nữa Triệu Tương Nghi còn nghĩ rằng nàng ta là nữ tử thanh lâu nữa mà... 囧.
“Ngây ngốc làm gì, không thêu uyên ương nữa à?” Nhâm thị bắt đầu nghiêm khắc với Triệu Tương Nghi, có điều tư thế này Triệu Tương Nghi sớm thành thói quen, cũng là nhìn có uy nghiêm mà thôi.
Nhắc tới “Uyên ương”, Triệu Tương Nghi tiếp tục cầm khung thêu lên, vừa bắt đầu thêu vừa nhìn Nhâm thị hỏi: “Sư phụ nói, là Lam nương hôm nay đã làm chuyện sai trái, vậy không có quan hệ đến con đúng không?”
“Thêu uyên ương của con đi, cẩn thận lại đâm trúng tay nữa đấy.” Nhâm thị cười cười, nhìn Triệu Tương Nghi nói.