Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 130 : Buổi tối hỗn loạn

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



—— Tương Nghi, cái túi này là tỷ thức suốt đêm thêu đấy, lần trước muội nói rất thích, nên phải giữ cho kỹ nhé, xem như là Uyển Dao tỷ tỷ ở bên cạnh muội



—— Hoằng Lâm Ca Ca, muội làm không đẹp, huynh đừng chê



Ta phải đi…Hẹn gặp lại.



Giọng nói lạnh lẽo đó của ai, đến từ đâu? Quẩn quanh bên tai nàng, háo thành lưỡi dao nhọn sắc bén đêm từng chút từng chút một vào lòng nàng, ngực như trống rỗng, đau đến mức cả người rét run.



Đừng



“Đừng mà…” Miệng nỉ non, giọng nói rất nhỏ, tưởng như hô to nhưng giống như không phát ra tiếng nào.



Nhâm thị thấy thế liền tỉnh lại, đập vào mi mắt là hình ảnh Triệu Tương Nghi đang gặp ác mộng, lông mi vốn xinh đẹp nay khép chặt lại, miệng lầm bầm, bộ dáng rất thống khổ.



Lúc này, bọn họ còn ở trong phòng nghỉ tại Như Ý phường, Triệu Tín Lương thì về nhà thông báo một tiếng, tạm thời giấu kín chuyện xảy ra hôm nay không cho Triệu Hoằng Lâm biết, sau đó quay lại Như Ý phường chờ đợi. Có điều Nhâm thị cũng chú ý đến danh tiếng, cũng nói mình và A Bình sẽ chăm sóc hai tiểu cô nương này, bảo Triệu Tín Lương về nghỉ ngơi, bị nói như vậy. Triệu Tín Lương cũng không tiện ở lại, chi đành giao Triệu Tương Nghi và Tề Uyển Dao cho Nhâm thị chiếu cố.



Đại phu đã đi, Tề Uyển Dao vẫn còn sống, may mà phát hiện kịp thời, mới cứu được, giờ ngủ mê man chưa tỉnh lại được.



“Tương Nghi, Tương Nghi, tỉnh tỉnh là mộng, mau tỉnh lại, đó không phải là sự thật.” Nhâm thị nhẹ nhàng lay lay Triệu Tương Nghi tỉnh dậy, tiểu hài tử này trên trán đã chảy nhiều mồ hôi, bây giờ là đêm hè, nhưng Nhâm thị luôn cảm thấy lạnh run cả người.



“Không, đừng bỏ bọn ta…Không bao giờ … buông tay...” Cả người Triệu Tương Nghi đột nhiên run bần bật, giật mình tỉnh lại.



Ánh sáng trong phòng chiếu đến đột ngột làm nàng phải nhắm mắt lại, mọi thứ mông lung dần thấy rõ, nàng lo lắng nh2in bốn phía, trước hết thấy Nhâm thị, Triệu Tín Lương chẳng biết đi nơi nào.



“Ta bảo cha con về nghỉ ngơi rồi.” Nhâm thị thấy thế giải thích.



Lại thấy Triệu Tương Nghi nhíu mày lại, Nhâm thị ôn nhu cười: “Hảo hài tử, yên tâm đi, con bé không sao, có điều vẫn còn mê man, nên bọn ta không gọi dậy.”




Tề Uyển Dao cả kinh ngẩng đầu nhìn Nhâm thị, sau đó lại cúi đầu xuống, nước mắt không kiềm được rơi xuống đệm.



“A Bình, ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn nói chuyện với cô bé.” Nhâm thị phân phó một tiếng, A Bình sau khi ra cửa, Nhâm thị tiếp tục nhìn Tề Uyển Dao, “Có chuyện gì không cứu vãn được, mà khiến cô bé như cô phải thương tổn đến mình vậy? Thân thể là do cha mẹ ban cho,



cô không để ý sao.”



“Bà, không hiểu…” Tề Uyển Dao bị Nhâm thị khởi lại uất ức trong lòng, tâm tình kích động vô cùng.



“Tốt, còn biết tức giận, vậy là không sao.” Nhâm thị không khỏi hài lòng, sau đó lại dùng tay nâng cằm Tề Uyển Dao, “Khuôn mặt rất dễ nhìn,



cô phải biết đủ, còn bất mãn gì đây?”



“Chủ tử luôn mặc cẩm y ngọc thực như bà, thì làm sao có thể hiểu nỗi khổ sở của ta được?” Tề Uyển Dao không sợ Nhâm thị, nàng biết là do Nhâm thị cứu nàng, thế nhưng bị Nhâm thị trêu tức như vậy, nàng không thể chịu đựng được. Theo Tề Uyển Dao, Nhâm thị chưa từng trải qua sóng gió gì chỉ biết hưởng thụ cái vị thế chủ tử, vĩnh viễn không hiểu nỗi khổ của cô.



“Ha ha.” Nhâm thị buông Tề Uyển Dao ra, sau đó ngẩng đầu lên trời mà cười, mặc dù càn rỡ, nhưng có vài phần uy nghi, chỉ thấy Nhâm thị cười xong lại nhìn Tề Uyển Dao nói, “Tiểu cô nương,, luận kinh lịch, kinh nghiệm ta so với cô còn nhiều hơn. ta không biết cô đã trải qua cái gì, nhưng ta biết, phàm là cô nói ra, ta nhất định sẽ không kinh ngạc.”



Tề Uyển Dao môi dưới, có chút không phục nhìn Nhâm thị.



Có điều, rất nhanh ánh mắt Tề Uyển Dao ảm đạm dần, giọng n1oi biến thành vô lực mà mềm mại: “Cầu bà một việc.”



Thấy Nhâm thị không nói lời nào, Tề Uyển Dao không thể làm gì khác hơn là nói tiếp: “Vừa…Mới vừa rồi, tiểu cô nương kia, ta, ta quen…Mong bà hãy để ta đi, ta không muốn gặp nàng…”



“Cuộc sống sẽ xuất hiện nhiều chuyện khiến cô phải tuyệt vọng, nhưng chúng ta không thể làm một chuyện, cô có biết là gì không?” Nhâm thị không có nhận lời Tề Uyển Dao, ngược lại hỏi nàng ấy vấn đề khác.



Tề Uyển Dao ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ có mong đợi: ” Là cái gì?”



“Trốn tránh.” Nhâm thị nghiêm túc hẳn nói.