Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 139 : Đêm hè lạnh như băng

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Lại là Lã thị



Mọi người mang theo nghi hoặc nhìn Tề Uyển Dao, phảng phất như lời Tề Uyển Dao nói chính là một lời nói dối buồn cười.



“Là thật...” Giọng Tề Uyển Dao hơi trùng xuống, nhưng cũng cực kỳ khẳng định rằng, “Tuy bà ấy ăn mặc như một quý phu nhân giàu có, bộ dạng cũng rất khác, nhưng lúc đó vì quá sợ hãi nên ta không thể nhận ra ngay, bây giờ nhớ lại, ta khẳng định chính là bà ấy, bên má trái bà ấy có một nốt ruồi son.”



Triệu Tương Nghi cảm thấy quá buồn cười



Lã thị là con người ích kỉ, bỏ chồng bỏ con chạy theo người tình, vậy mà có thể ở ngay tại thời điểm nguy cấp nhất, vươn tay cứu Tề Uyển Dao, vì sao?



Sắc mặt Triệu Tín Lương xấu cực kỳ, mấy năm gần đây,chưa từng thấy lại bộ dáng chật vật này của hắn.



Hận ý từ tận sâu trong tim như muốn bùng nổ, Triệu Tương Nghi siết chặt nắm tay, nhìn sang ca ca, tin chắc rằng lúc này đây hận ý của ca ca không ít hơn nàng đâu.



“Là bà ta thì làm sao, có liên quan gì đến chúng ta à?” Triệu Tương Nghi mở miệng nói, “Con tuyệt đối sẽ không vì chuyện bà ta từng cứu Uyển Dao tỷ tỷ mà tha thứ cho những chuyện bà ta đã làm đâu.”



“Con cũng vậy.” Triệu Hoằng Lâm lạnh lùng nói một câu, sau đó đi thẳng ra ngoài, “Con đến trù phòng xem bà nội sao đã, lúc nãy nhìn bà không ổn lắm.”



Triệu Tín Lương không nói gì, chỉ ngồi cạnh cửa cắn chặt môi dưới, vì hắn cúi đầu nên Triệu Tương Nghi không thấy rõ trong mắt hắn như thế nào, nhưng không cần nhìn cũng biết, nhất định là trong mắt tràn đầy sự bi thương cùng thống hận.



Đến buổi tối, mọi chuyện cũng không tốt lên, mọi người sau khi rửa mặt không có cùng nhau ra ngoài sân cùng ngồi ngắm trăng như mọi ngày nữa, mà đều tự mình trở về phòng, bầu không khí im lặng bao trùm cả căn nhà.



Hôm nay là mùng chín tháng sáu, trăng không tròn, mà lại khuyết như một thanh loan đao, trên nền trời đen, giống như tùy thời có thể rơi xuống làm người ta bị thương vậy, trong lòng ai nấy đều bất an.


Triệu Hoằng Lâm không có hô đau, cũng không có nhíu mày một cái, chỉ ngửa đầu nhìn phụ thân, sau đó thở dài nói: “Bởi vì con giống cha.”



“Con” Triệu Tín Lương không nói lại được, cuối cùng tức giận đến dậm chân tại chỗ, sau đó nếu không quản Triệu Hoằng Lâm nữa, mà trở về phòng chuẩn bị ngủ.



Nhìn bóng lưng Triệu Tín Lương vào trong nhà, trong mắt Triệu Hoằng Lâm lộ ra vẻ yêu thương.



Hắn biết đến, phụ thân rất là mệt mỏi, là vì phụ thân trước giờ luôn vui vẻ trước mặt mọi người, cho nên mọi người không thấy được vẻ mặt thống khổ của phụ thân.



Hắn vẫn luôn biết.



Cho nên mới muốn trả thù Lã thị bọn họ.



Phụ thân không muốn làm chuyện này, thì hắn sẽ thay phụ thân làm.



Lúc hắn quay đầu lại, hắn nhìn sang phòng Triệu Tương Nghi, thì thấy cửa sổ đã mở ra, hắn lờ mờ thấy hai bóng người đang đứng rất quen thuộc.



Ánh mắt vốn trấn định, bỗng nhiên lộ tia lo lắng vô cùng.



Cuộc nói chuyện vừa rồi, cả hai đã nghe hết?



Cửa sổ nhẹ nhàng đóng lại, Triệu Hoằng Lâm muốn chạy đến nhưng hai chân cứng đờ, đứng tại chỗ không biết có nên đến hay không.



Ở một góc sân tường vi hé nở, một cỗ hương thơm truyền đến xoang mũi của hắn, không biết ở trong phòng cả hai người đó có lén rơi nước mắt không đây.



Cuộc sống về sau nhất định sẽ tốt, hắn sẽ cố gắng, làm cho cả hai người các nàng không khóc, không thở dài nữa.