Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 142 : Nơi sống yên ổn

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Ngày hôm sau, Tề Uyển Dao đột ngột thay đổi như thành một người khác, không có giống như trước mà luôn xin lỗi Triệu Tương Nghi và mọi người trong Triệu gia, không còn xấu hổ hay băn khoăn, ngược lại chỉ nhàn nhạt, bình tĩnh tiếp nhận sự thật, rồi bình thản sống ở Triệu gia.



Thấy Tề Uyển Dao như vậy, trong lòng mọi người trăm nghìn loại tư vị, cũng không biết là may mắn hay là lo lắng.



Qua mấy ngày tiếp theo, Triệu Hữu Căn đến nhà, trước kia Tề gia hắn cũng có chút ấn tượng, sau khi biết biến cố mà Tề gia gặp phải, trong lòng hắn cảm thấy thương cho đứa trẻ Tề Uyển Dao này.



Thấy tuổi Tề Uyển Dao cũng không tính là lớn, mấy năm nữa là có thể xuất giá, trải qua nhiều biến cố như vậy, sợ rằng về sau khó mà tìm được nhà chồng.



Mà ngày ấy lời nói và việc làm giữa Triệu Hoằng Lâm và Tề Uyển Dao, Triệu Hữu Căn đã thu hết vào trong mắt, thầm nghĩ Tề Uyển Dao trăm triệu lần không thể trở thành nghĩa nữa nhà Triệu gia được, như vậy sẽ gây ra trở ngại giữa con bà và Hoằng Lâm.



Bây giờ mà nói, hắn đã trở thành bộ đầu của trấn Thanh Hà, ở trấn Thanh Hà cũng xem như là có chút địa vị, nếu hắn đứng ra nhận Tề Uyển Dao làm nghĩa nữ, nói như vậy về sau có phối [kết hôn] với Triệu Hoằng Lâm cũng tốt, hay tìm một nhà chồng khác cũng tốt, thân thế và bối cảnh so với lúc này đều tốt hơn rất nhiều.



Đem suy nghĩ trong lòng mình nói cho Triệu Tín Lương nghe, Triệu Tín Lương suy nghĩ một hồi, cũng hiểu được cách này rất tốt. Có điều đây là chuey65n có liên quan đến Tề Uyển Dao, Triệu Tín Lương cũng không dám tự mình làm chủ, chỉ nói sẽ hỏi qua con bé sao đã rồi tính tiếp.



Vốn tưởng rằng khuyên bảo Tề Uyển Dao sẽ gặp khó khăn, dù sao tính tình con bé rất quật cường, hơn nữa vừa lễ tang mẫu thân, an nguy của huynh trưởng còn chưa biết ra sao, chắc là cũng chưa muốn tiến vào gia môn Triệu Hữu Căn nhanh như vậy đâu.
“Hảo hài tử, đứng lên đi.” Nhâm thị nâng Tề Uyển Dao đứng dậy, thở dài nói, “Thân phận của con bây giờ không thể lộ ra ngoài, nếu không sẽ rước lấy không ít phiền toái. Mặc dù ta nhận con làm đồ đệ, nhưng cũng không thể phô trương, lễ bái sư nên cử hành đơn giản là được, ủy khuất cho con rồi.”



Tề Uyển Dao lại lắc đầu liên tục: “Nếu không có người giúp đỡ, Uyển Dao không thể có được ngày hôm nay, những lễ tiết kia Uyển Dao không quan tâm.”



“A” Triệu Tương Nghi không cho là, đúng định nói, lại chợt nhớ đến sắp tới Triệu Hữu Căn sẽ tổ chức yến hội, “Thiếu chút nữa đã quên, là do muội quá có cao hứng rồi. Muội phải nhanh đi nói cho Hữu Căn thúc biết, bảo yến hội sắp tới đổi thành gia yến, chỉ cần mọi người trong nhà chúng ta tham gia là được. Nhiều người tham gia, đến lúc đó rước không ít phiền phức.”



“Đến ngày đó, ta cũng sẽ đi, lấy danh nghĩa là sư phụ của Uyển Dao mà tới.” Nhâm thị gật đầu.



Gia yến được tổ chức vào ngày mười bảy tháng sáu ấy, trời vốn rất nóng bỗng nhiên trở nên mát mẻ, không biết có phải ông trời mừng cho việc tốt này không, mà ngày hôm ấy khí trời mát lạnh, như chúc mừng cho Tề Uyển Dao có một cuộc sống mới.



Trong buổi gia yến mọi người đều cười đến nước mắt đều chảy, Tề Uyển Dao bị người ta mời rượu, nhưng toàn bộ đều bị Triệu Hoằng Lâm cướp lấy uống sạch, Triệu Tương Nghi líu cả lưỡi, từ lúc nào ca ca nàng đã biết uống rượu rồi, sao nàng không biết



Phu phụ Triệu Hữu Căn là người thiện lương, tin rằng những ngày về sau của Tề Uyển Dao ở nhà Triệu Hữu Căn sẽ trôi qua thật hạnh phúc.



Hôm nay, Tề Uyển Dao không còn là thiếu nữ nghèo khổ chạy trốn chật vật nữa, mà từ hôm nay Tề Uyển Dao sẽ sống với thân phận đại nữ nhi của Triệu Hữu Căn, ở lại trấn Thanh Hà sinh sống.