Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 144 : Hắn dựa vào cái gì để chống đỡ
Ngày đăng: 09:51 18/04/20
Edit: Tiểu Âm
Triệu Tín Lương cảm giác như có một cái bánh bao nhân thịt thật lớn đập lên người mình, đầu óc không có suy nghĩ nhanh được.
Bùi Hạ Niên nhìn thấy thần tình của hắn, không khỏi cười tươi: “Nhìn bộ dáng của đệ như vậy, chắc trong lòng rất vui nhỉ, tốt lắm, cứ làm theo như kế hoạch đã bàn đi, cuối tháng này đệ hãy đến huyện Giang Ninh, vừa lúc là ngày mà mọi người trong hội tụ lại, đến lúc đó ta sẽ trịnh trọng nghênh đón đệ vào trong hiệp hội thương nghiệp.”
“Cám ơn... Cám ơn đại ca” Mãi qua một hồi lâu, Triệu Tín Lương phản ứng lại, như là một người khác vậy. Lão bản Thiên Hi Lâu, thành viên của hiệp hội thương nghiệp, sư phó của Bùi Tử Quân…Những thân phận này, thực sự là mình sao? Hai, ba năm trước, còn chìm trong bi thống bị sỉ nhục không thể thoát khỏi được, luôn cảm thấy nhân sinh như vậy sẽ xong, sẽ không còn cơ hội trở mình nữa.
Cũng không phải chưa từng mong sẽ có những điều tốt đẹp này, cuộc đời hắn từ lúc đó đã chuyển sang một bước ngoặt mới.
Bước đi này tuy chậm nhưng được viên mãn, cho nên đôi khi hắn thật không thể tin được, chính mình đã trải qua những chuyện này.
“Được rồi.” Bùi Hạ Niên đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói thêm, “Ta thấy chỗ ở của đệ bây giờ quá nhỏ, nếu không ngại, một nhà đệ hãy chuyển đến biệt viện của ta ở trấn Thanh hà đi, đến lúc đó Tử Quân cũng sẽ ở đó, ở chung với mọi người sẽ tiện hơn. Ta thấy thằng bé Tử Quân và hai đứa con nhà đệ lại thân với nhau, hai đứa nhỏ kia ta thấy rất thông minh, ba đứa ở cùng một chỗ sẽ có lợi hơn.”
“Tâm ý này đệ xin nhận, cám ơn đại ca, đại ca đối với một nhà, đệ đã quan tâm rất nhiều.” Triệu Tín Lương uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của Bùi Hạ Niên, mặc dù Bùi Hạ Niên mời bọn họ đến ở cùng cực kỳ chân thành cũng không có khinh miệt, nhưng Triệu Tín Lương muốn tự dựa vào năng lực của mình để mua nhà cửa ở trấn Thanh Hà, đem lại cuộc sống giàu sang tốt nhất cho cả nhà, hắn không muốn dựa vào người khác, lại phải nợ nhân tình.
Bùi Hạ Niên đương nhiên là hiểu ý Triệu Tín Lương, huống hồ đây cũng không phải là đại sự gì, bèn gật đầu không thuyết phục nữa, “Cũng tốt, ta tin tưởng một, hai năm tới, Tín Lương lão đệ có thể dựa vào năng lực của chính mình mua một căn nhà ở trấn Thanh Hà.”
“Cám ơn lời chúc của đại ca.” Lúc này Triệu Tín Lương không có khiêm tốn nữa, chỉ sờ đầu cười vài tiếng, ”Kỳ thực tiểu viện mà cả nhà đệ ở đó cũng không có tệ, mọi người trong nhà rất hòa thuận, rất ấm áp.”
Đây coi như là Triệu Tương Nghi ở cổ đại lâu như vậy, mới thấy có người tự ý thức được bản thân của mình, để bảo đảm cho gia nghiệp của tổ tiên, mà buông tha con đường làm quan của m2inh.
Ở nơi này triều đại, cho dù thương nhân có địa vị cao quý thế nào đi nữa, thì đại vị cũng vẫn thấp hơn quan nhất đẳng.
Bùi gia không cầu quan to lộc hậu, nhưng chỉ cầu gia nghiệp thịnh vượng, càng ngày càng nhiều sinh ý, ý nghĩ như vậy, không biết nên nói bọn họ đã thỏa mãn chưa, hay vẫn muốn cả nhà đều phú quý bình an sống thọ mới al2 tốt nhất.
Về đến cửa nhà, hôm nay hoa tử vi trong sân đã nở, hoa nhỏ màu đỏ tím tụ lai một cành, từng khóm từng khóm, rất là đẹp mắt.
Triệu Hoằng Lâm và Bùi Tử Quân đang ngồi ở trong sân nói chuyện phiếm, Bùi Tử Quân thấy Triệu Tương Nghi, vội vàng hô: “Muội muội Hoằng Lâm, muội mau lại đây, huynh nói cho muội nghe một tin tức tốt.”
Đúng vậy, mãi cho đến hôm nay, bởi vì Triệu Hoằng Lâm đã từng không khống chế được tâm tình, cho nên Bùi Tử Quân vẫn gọi Triệu Tương Nghi là ‘muội muội Hoằng Lâm’.
Ngay từ đầu Triệu Tương Nghi nghe thấy cũng không được tự nhiên, hiện tại cũng đã thành thói quen, nếu như ngày nào đó Bùi Tử Quân sửa lại gọi nàng là ‘Tương Nghi’ nàng thật sự sẽ nghe không quen.
“Tin tức tốt gì a?” Bởi vì vừa ở trên đường phân tích, Triệu Tương Nghi giờ này khắc này đối Bùi Tử Quân nhiều hơn là sự yêu thương cùng kính phục, chí ít lúc nàng mười tuổi, nàng cũng không có làm được nhiều chuyện như vậy, lúc đó nàng bị buộc học nhiều thứ, miệng lúc nào cũng than vãn, gặp người ta cũng không nhìn với sắc mặt tốt. Nhưng Bùi Tử Quân thì ngược lại hòan toàn, tin rằng y đã biết Bùi Hạ Niên đã an bài tất cả cho mình, nhưng y vẫn luôn giữ được nụ cười nghe bọn họ nói chuyện, làm như chưa xảy ra chuyện gì hết.
“Muội có biết không? Sẽ rất nhanh thôi, huynh sẽ ở lại trấn Thanh Hà một thời gian dài đấy, sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi.”