Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 154 : Tương Nghi bị gãy răng
Ngày đăng: 09:51 18/04/20
Edit: Thiên Âm
“Lâu rồi không ăn sủi cảo nhân tôm, ở huyện Giang Ninh làm không ngon bằng trấn Thanh Hà, chẳng hiểu cha ta có vấn đề gì, khi không lại chuyển nhà đến huyện Giang Ninh. Ta thật nhớ nơi này mà, nhớ lắm…” Suốt cả đường đi, Mạc Thiểu Kỳ bắt đầu xuất ra công phu lải nhải, hai người Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân sớm đã thành thói quen, dùng tay che hai tai lại.
“Ngươi lại lải nhải cái gì nữa, chúng ta tìm nơi nào để ăn là được chứ gì.” Triệu Tương Nghi bỏ hai tay xuống, mắt hạnh trợn tròn trừng Mạc Thiểu Kỳ.
Mạc Thiểu Kỳ thấy hai người đã bỏ tay xuống giống như đã đoán, hướng y thỏa hiệp, y mới bằng lòng dừng lại, có chút đắc ý: “Đúng không, nghe theo lời đề nghị của ta là sáng suốt cỡ nào, cuối cùng hai người không phải đều nghe theo ta sao, bởi vậy ngay từ đầu đừng có cãi lại ta làm chi.”
“Ngươi…Da mặt ngươi thật quá dày mà…” Triệu Tương Nghi lắc đầu, không biết nói lại làm sao chỉ đành cười.
“Haizz, lần nào đi dạo phố cũng sử dụng chiêu này.” Bùi Tử Quân mở miệng, nhìn Mạc Thiểu Kỳ nói, “Ta thấy, lần tới nên đưa Mẫn Nhu đến trấn Thanh Hà, chờ lần sau ngươi lại về đây, đã có khắc tinh khắc chế ngươi rồi.”
“Đừng, đừng, đừng có đem con bé hột tiêu đó đến đây, nói cho hai người biết, ta chịu không nổi con bé đó.” Mạc Thiểu Kỳ nói liên tục.
“Đó cũng là tùy vào hành động của ngươi mà định đoạt, đi thôi, chúng ta nên ăn chút gì đó đi.” Bùi Tử Quân đối với biểu tình đầy oán niệm của Mạc Thiểu Kỳ làm bộ như không thấy, liền dẫn đầu đi trước.
Mặc dù đã là buổi chiều, còn chưa đến giờ cơm, nhưng buôn bán trong quán vẫn tấp nập.
Đây chỉ là một quán ăn gia đình nhỏ, chỗ ngồi trong quán cũng rất ít, có vài khách nhân mua đồ mang về, chỉ vì mùi vị của nó rất hợp với khẩu vị của mọi người, giá cả cũng hợp lí, cho nên buôn bán rất tốt.
Ba đứa bé cùng đi vào trong cửa hàng, khó khăn lắm mới có một bàn vừa ăn xong, liền đến chỗ trống đó ngồi. Trong cửa hàng chỉ có một tiểu nhị duy nhất đang vội vã dọn bàn, lại nhiệt tình hỏi ba người họ muốn dùng gì.
Cuối cùng Triệu Tương Nghi cũng không ăn nữa, chỉ thấy hai người đối diện vẫn đang thưởng thức món ăn mới.
“Mau ăn tiếp đi, món này thật ngon, ngươi sao lại không ăn nữa?” Mạc Thiểu Kỳ còn đang nhai sủi cảo nhân tôm trong miệng, mặt không hiểu nhìn Triệu Tương Nghi hỏi.
Triệu Tương Nghi nhíu mày, Mạc Thiểu Kỳ chỉ lớn hơn mình có mấy tháng, sao hắn còn chưa thay răng ta? Hay là do xuất thân giàu có, từ nhỏ đã ăn đồ ăn làm nhuyễn thơm ngon, cho nên răng chưa có rung rơ sao?
Nghĩ thế, Triệu Tương Nghi phiền não đung đưa chân nhỏ, ngộ nhỡ chỉ vì nguyên nhân này mà răng nàng lại bị gãy thì làm sao? Chưa nói đến việc sau này răng mới mọc ra, bị lệch một cái sẽ khó coi chết đi được?
Khó trách, người cổ đại mỗi khi cười đều chú ý không để lộ hàm răng, càng nghĩ càng thấy khôi hài.
“Nghĩ đến chuyện gì mà cười vậy? Nhất định rất vui đi? Bùi Tử Quân đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi lắc đầu, vừa mở miệng nói một chữ, cái răng sắp rơi xuống cắn trúng đầu lưỡi, đau đến mức nàng muốn bật khóc, hơn nữa trong miệng có một vị ngọt tanh, hẳn là lại chảy máu tiếp….
“Chờ một chút...” Triệu Tương Nghi dùng tay ra dấu xin lỗi cả hai, sau đó quay mặt sang một bên khom người xuống, cẩn thận kiểm tra cái răng cửa.
Nàng dùng tay chạm đến một chút, phát hiện răng đã gãy xuống hết, chẳng qua chảy máu là do còn dính chút lợi trên răng.
Chờ nàng đem răng cửa lấy ra, liền cảm giác chỗ gãy không còn đau như ban nãy nữa, Triệu Tương Nghi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa ngồi thẳng người lên, đưa cái răng cửa còn dính máu chìa ra cho hai người xem: “Hai người nhìn đi, ta gảy răng rồi.”