Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 156 : Gây sự trước cửa Như Ý phường
Ngày đăng: 09:51 18/04/20
Edit: Thiên Âm
Vừa mới bước vào cửa nhà, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười, lòng Triệu Tín Lương vốn không yên nghe thấy tiếng cười cũng bình tĩnh lại, có loại cảm giác đặc biệt yên bình.
Phương thị thấy Triệu Tín Lương liền bước đến đón vào, cười khanh khách nói: “Tín Lương a, Tương Nghi nhà chúng ta hôm nay đã thay răng, con bé thật sự trưởng thành rồi.”
Triệu Tín Lương nghe vậy, giật mình, nhìn con gái mình, con bé mặc một bộ hồng y ngồi trong sân hóng mát, cau mày lại, cứ ngỡ là vì chuyện gì mà buồn rầu.
“Mấy ngày tới con đừng có ăn dưa hấu ướp lạnh, uống nhiều nước ấm vào.” Triệu Tín Lương sải bước đến chỗ Triệu Tương Nghi ngồi, khom người ôm nàng lên, cọ cọ mặt nàng, “Tương Nghi nhà chúng ta đúng là đã lớn rồi, ôm cũng cảm thấy nặng hơn.”
“Nhưng con muốn ăn dưa hấu…Răng của con đâu có dễ gãy như vậy, bà nội từng kể lúc cha còn bé, cũng giống con thay răng, nhưng đâu có chịu nghe lời không phải vẫn ăn lương thực khô và băng lạnh đấy thôi sao?” Triệu Tương Nghi lầu bầu nói, dưa hấu là trái cây nàng thích ăn nhất, bây giờ nhà khá giả, mùa hè nàng có thể ăn dưa hấu, Triệu Tương Nghi vẫn xem đây là chuyện vui nhất trên đời.
“Vậy con xem răng của cha này.” Vừa nói Triệu Tín Lương đã mở miệng, “Luôn có mấy cái không bằng phẳng, con là một cô gái, càng phải chú ý hơn, trước kia trong nhà không có điều kiện, bây giờ nhà đã khá giả, cha nhất định không thể cho con uỷ khuất được. Con gái ngoan của cha, trước nhịn chút nha, chờ răng con mọc lại rồi, cha sẽ mau cho con ăn thảo thích, có được không?”
“Chờ răng con mọc lại thì màu hè cũng đã qua rồi….” Triệu Tương Nghi tiếp tục lẩm bẩm, nhưng khi thấy Triệu Tín Lương cưng chiều nhìn mình, trong lòng Triệu Tương Nghi cảm thấy ấm áp, ôm cổ phụ thân cười nói, “Con rất ngoan, cha nói đúng không.”
“Đúng, con là con gái ngoan của cha.” Triệu Tín Lương lấy tay nhéo cái mũi nhỏ của Triệu Tương Nghi, “Được rồi, răng gãy đâu rồi, có dựa theo quy củ ném đi không?”
“Bà nội đã dặn dò.” Triệu Tương Nghi gật đầu, “Gãy răng trên thì ném dưới giường, gãy răng dưới thì ném lên nóc nhà, như vậy sau này lớn lên răng của con mới đều được.” Nàng cấu hổ đem quy cũ mà Phương thị nói thuật lại lần nữa, kỳ thực nàng muốn giải thích cho mọi người biết, làm như vậy cũng vô ích thôi, hàm răng đều hay không đều đều phụ thuộc vào độ bảo vệ của lợi, còn có hàm răng có hư hay không, cũng không có liên quan đến tục lệ này…
“Ta muốn thế nào ư? Nhâm lão bản, bà chủ Nhâm.” Diệp Thường Niên tiến lên vài bước, đẩy đám người xem náo nhiệt ra, đi đến trước mặt Nhâm thị, “Ta cũng muốn hỏi bà một chút, bà nghĩ ta muốn làm gì.”
“Bà đến trấn Thanh Hà này đã hai năm, kiếm được không ít lợi đi? Nhưng vì sao bà luôn muốn đối địch với ta?” Diệp Thường Niên nắm chặt song quyền, cực kỳ phẫn uất nói, sau đó hạ thấp giọng đủ để cho Nhâm thị nghe, “Thật xinh đẹp, bà chủ Nhâm à. Ta và bà chỉ có xung đột một chút thôi, bà lại hại bố trang ở huyện Giang Ninh của ta mất đi một khách hàng lớn, danh tiếng cũng xấu đi, sinh ý tuột xuống không ngừng.”
“Là ông ở khắp nơi không chịu bỏ qua cho ta đấy thôi? Từ trước đến nay ta thầm mong sống một cuộc sống yên lành, nay ông đối với ta bất nhân, vậy đừng trách ta vô tình.” Nhìn tình hình này, lại nghe lời Diệp Thường Niên nói, Nhâm thị đã hiểu tại sao ông ta lại đến đây rồi.
Lúc Triệu Tín Lương kể cho nàng nghe bí mật kia, nàng lập tức hành động, tên tiểu nhân Diệp Thường Niên này trước giờ đều dùng kế ngáng chân nàng, lại đi khắp nơi tung tin đồn nhảm, làm hại nàng chịu không ít uỷ khuất, nàng cũng không phải là thánh nhân lấy ân báo oán, bây giờ để cho nàng nắm được nhược điểm, không phải cũng nên đè xuống cái kiêu ngạo đó của ông at sao?
Vì vậy mấy ngày trước, nàng tìm cách liên hệ với khách hàng lớn của Diệp Thường Niên ở huyện Giang Ninh, bí mật đem chuyện Diệp Thường Niên dùng vải kém giả làm vải quý bán trong bố trang cho vị khách đó nghe, kết quả vị khách đó giận tím mặt, thiếu chút nữa phá nát bố trang.
Chuyện này gây huyên náo rất lớn, có thể nói ở huyện Giang Ninh ai nấy đều biết, cho nên bố trang không thể tiếp tục buôn bán nữa, Diệp Thường Niên lo lắng tìm người chịu tội thay đưa ra làm sáng tỏ sự thật, nhưng hiệu quả không được tốt lắm.
Chuyện vừa phát sinh vào ngày hôm qua, ngày hôm nay ông ta tìm đến cửa gây sự, tốc độ cũng thật nhanh.
“Cũng đáng đời ông, không phải nói ta cố ý bới móc ông sao? Ta không có bịa chuyện. cái này gọi là tự làm bậy không thể sống, nếu không muốn người ta biết, trừ phi đừng có làm.” Nhâm thị không chút nào sợ hãi về sự uy hiếp của Diệp Thường Niên, ngẩng cao đầu nói.
Diệp Thường Niên trong cơn tức giận hét lớn với đám hán tử sau lưng: “Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, tất cả lên cho ta, đem tú phường này đập nát.”