Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 164 : Huynh muội bàn bạc

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Julia



“Triệu lão bản, đây là tiền cơm tháng này, tiểu thư nhà ta bảo ta đến trả, còn có, tiểu thư còn nói…Bắt đầu từ tháng sau, cơm trưa của Như Ý trang sẽ không đặt ở chỗ ngài nữa, là do nguyên nhân gì ta cũng không rõ … Có điều Triệu lão bản a, ngài đừng có hiểu lầm gì hết, tiểu thư nhà ta không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, có lẽ là do tiểu thư gần đây buồn bực trong lòng, nên mới không thoải mái chưa biết chừng. Tiểu thư số khổ, ta nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, nàng...” A Bình muốn nói nhưng dừng lại, chỉ lúng túng cười cười “Không, không có gì, cứ xem như ta tuổi tác đã cao, lại ưa nhiều chuyện đi…”



“Không sao đâu, A Bình.” Triệu Tín Lương cười khổ nói, vươn tay tiếp nhận túi bạc A Bình đưa, sau đó bất đắc dĩ cười, “Ta nghĩ ta đại khái biết được nguyên nhân gì rồi, A Bình, sau khi quay về bà đừng có tìm hiểu tiểu thư nhà bà nữa…Cũng nhờ bà thay ta nói với nàng —— là ta quá lo lắng, mong nàng hãy yên tâm, ta sẽ không nói gì hết hết, sẽ không có ý niệm gì khác trong đầu.”



Đây có thể xem là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga đi? Cũng đúng, kẻ thô tục như hắn, sao nàng có thể để tâm đến chứ…Chỉ một chút mánh khoé thôi, lập tức có thể thấy giữa hắn và nàng có một khoảng cách, nàng một chút cũng không sai, ngược lại là làm vậy không chừng lại đúng.



Triệu Tín Lương miễn cưỡng tự an ủi chính mình.



“Ai nha, Triệu lão bản, ngài hà tất...”



“Không cần nói nữa.” Triệu Tín Lương phẩy tay, hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười, “Ta tự biết rõ mà.”



A Bình thở dài một hơi, sau đó lắc đầu ly khai khỏi Thiên Hi Lâu.



Chờ lúc bà đem lời này nói cho Nhâm thị nghe, Nhâm thị cũng không nói gì hết, chỉ bảo A Bình đi ra ngoài làm việc, dặn dò bà không cho ai bước vào phòng.



Kỳ thực, trong sương phòng Nhâm thị không kiềm chế được tâm tình mà khóc, chỉ là không nghe được tiếng khóc mà thôi.



Nàng dùng sức cắn chặc môi dưới, cho đến khi chảy máu thì mới thôi, nàng chưa từng nghĩ nó sẽ đau đớn như thế…



Mục đích đã đạt được, nàng rốt cuộc đã đạt được mục đích của mình rồi.
“À, cái đó.” Triệu Hoằng Lâm không biết trả lời làm sao, liền lảng tránh, ”Đi nhanh thôi, còn phải mau quay về nha nữa mất công bà nội lại cằn nhằn, lỗ tai mọc thành kén mất “



“Này, này, này, huynh phải nói rõ cho muội nghe, không thể khi dễ người ta như vậy được, đợi đến Thiên Hi Lâu muội sẽ mách cha cho xem.”



Hai huynh muội cứ như vậy, trên đường đến Thiên Hi Lâu vừa đi vừa cãi.



Rất nhanh đã đến trước đại môn Thiên Hi Lâu, nhìn thấy Triệu Tín Lương đang sầu mi khổ não. Hai huynh muội hai mặt nhìn nhau, sau đó hiểu ý cười, đi đến trước mặt Triệu Tín Lương



“Ơ, sao hôm nay hai đứa đi cùng nhau đến đây? Hoằng Lâm con không phải đang ôn tập sao, Tương Nghi con không cần luyện tập nữ hồng ư? Cẩn thận Nhâm...” Triệu Tín Lương nói đến một nửa, liền ngừng lại, sau đó trên mặt hiện một tia bất đắc dĩ.



Nhâm cái gì?” Triệu Tương Nghi lại cố ý lặp lại lời hắn nói, hai mắt chớp chớp vài cái, cười giảo hoạt hỏi.



Triệu Hoằng Lâm đưa tay phải vỗ nhẹ lên lưng Triệu Tương Nghi, sau đó ho khan vài tiếng: “Tương Nghi, quên chúng ta đến đây làm gì sao?”



“A” Triệu Tương Nghi cố ý khoa trương đáp, “Ca ca, chúng ta đi thôi.”



Triệu Hoằng Lâm gật đầu, hai người đi vào trong nhã gian, Triệu Tín Lương cũng tò mò hỏi một câu: “Hai đứa muốn làm gì?”



“Không nói cho cha biết đâu, ai bảo cha trong lòng có tâm sự mà không nói cho bọn con nghe làm chi, hừ.” Triệu Tương Nghi giả bộ tức giận, cuối cùng để lại bóng lưng cho Triệu Tín Lương nhìn.



“Ai...” Nhìn bóng lưng hai huynh muội xa dần, Triệu Tín Lương nhíu chặt mày, trên mặt càng thêm cô đơn, “Bọn nhỏ đều trưởng thành, không cần mình nữa rồi…”