Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 168 : Tiểu hồng nương

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Julia



Ngày hôm sau, không đợi cho Triệu Tín Lương đưa ra quyết định thì Triệu Tương Nghi cũng đã ‘bệnh nhẹ’ rồi, nói là hôm qua trời lạnh nên bị bệnh, nhưng cũng làm cho Phương thị sợ hãi không thôi, mà lo lắng nhất chính là Triệu Tín Lương, mặc kệ là do ngẫu nhiên hay lời tiên đoán là đúng, cũng khiến cho Triệu Tín Lương không nghi ngờ mà bắt đầu tin tưởng vị đại sư kia.



Triệu Tương Nghi mượn dịp bị bệnh, càng làm nũng với phụ thân nhiều hơn, còn bày ra bộ dáng đáng thương uyển chuyển nói cho Triệu Tín Lương, nếu bây giờ có mẫu thân ở đây, nàng sẽ rất nhanh khỏi bệnh thôi.



Triệu Tín Lương muốn đi gọi đại phu đến khám, nhưng Triệu Tương Nghi lại không muốn, vừa khóc vừa nháo, tâm tình không ổn định, Triệu Tín Lương ít khi thấy con gái hồ nháo như vậy nên lòng cảm thấy bất an, hay là lời vị đại sư kia ứng nghiệm.



Vì vậy, Triệu Tín Lương cũng không do dự nữa, vì an toàn của con gái, chuyện gì hắn cũng nguyện ý làm.



Chẳng qua, hắn với tinh thần đầy nhiệt huyết rời khỏi nhà đến Như ý phường, khi đến rồi lại chần chừ không vào, sự khẩn trương và lo lắng khiến hắn lùi về phía sau vài ước.



Vừa lúc Nhâm thị có việc đi ra ngoài, Triệu T1in Lương thấy Nhâm thị đi ra,hắn sợ hãi  lẫn vào dòng người rời đi. Trong lòng bùng bùng như trống đánh, vừa trấn an chính mình —— không phải mình lùi bước, không phải…Chính là mình chưa có chuẩn bị tốt, chính là vậy, mình phải về chuẩn bị thật tốt đã, bằng không sẽ khó mà thành công.



Bất tri bất giác trở về nhà, nhưng Triệu Tín Lương không dám vào trong nhà, trong đầu là mảnh hỗn loạn, lo lắng và lo lắng, tâm tình ngày một não nề hơn.



Lại lắc đầu, hắn chuyển hướng đi đến Thiên Hi Lâu.



Chưởng quỹ đang ở trước quầy tính sổ sách, vừa thấy Triệu Tín Lương liền mỉm cười chào hắn.



“Ngươi đi theo ta.” Triệu Tín Lương mặt đen gọi chưởng quỹ, sau đó lên lầu hai. Chưởng quỹ kinh ngạc nhìn, đúng là mấy ngày trước hắn ta có đắc tội với Triệu Tín Lương, bây giờ Triệu Tín Lương gọi hắn, làm hắn cảm thấy lo sợ.



Chờ chưởng quỹ đến phòng thu chi ở lầu hai rồi, thì thấy Triệu Tín Lương vẫn một mực trầm mặc không nói lời nào, nhịn không được bèn hỏi: “Lão bản, xin hỏi ngài tìm ta là có chuyện gì cần phân phó?”



Triệu Tín Lương liếc chưởng quỹ một cái, chưởng quỹ càng thấy sợ hơn.


“Ngoài những thứ kia, cô ấy có còn thích gì nữa không?” Triệu Tín Lương miễn cưỡng hỏi lại lần nữa.



Triệu Tương Nghi cố gắng suy nghĩ nhưng đành vô lực nói: “Hình như không có nhiều lắm, sư phụ xưa nay thích ngồi một mình nhớ chuyện xưa, có khi còn uống trà, uống rượu nữa.”



Triệu Tín Lương: “...”



“Nhưng mà cha hãy an tâm đi, cha đã quyết định rồi thì Tương Nghi sẽ dốc toàn lực giúp đỡ.” Triệu Tương Nghi rất sợ phụ thân sẽ có suy nghĩ thất bại ôồi lùi bước, vội khích lệ, “Cha là một nam nhân tốt, một người cha tốt, sư phụ sẽ thích cha thôi.’



“Ừ, cha đã biết, con nghỉ ngơi đi.” Triệu Tín Lương lẩm bẩm nói.



“Cha chờ chút.” Triệu Tương Nghi bỗng nhiên gọi Triệu Tín Lương quay lại, “Con hiện tại có mấy biện pháp, cha có muốn nghe không? Nói không chừng có thể giúp cha đó.”



Trong mắt Triệu Tín Lương hiện lên tia mong muốn: “Vậy sao? Nói cho cha nghe một chút nào?”



“Cha đưa tai lại đây.” Triệu Tương Nghi cười hì hì nói, Triệu Tín Lương đưa tai đến, nghe xong một hồi thì vui vẻ một hồi lại cau mày.



Cuối cùng Triệu Tín Lương hơi do dự hỏi: “Cái biện pháp này….Có buồn nôn quá không? Cha nghe mà muốn nổi cả da gà rồi đây, có thể làm cô ấy động lòng sao?”



“Có tin hay không là tùy cha.” Triệu Tương Nghi nhíu mày không vui, cầm sách lên đọc tiếp, không để ý tới Triệu Tín Lương nữa.



Triệu Tín Lương xoa xoa tay hơi do dự rồi mới bước ra khỏi phòng.



Chờ hắn đi rồi, Triệu Tương Nghi mới để quyển sách xuống, thò đầu ra ngoài cửa nhìn bóng lưng của hắn, sau đó che miệng cười khanh khách.



Hừ, miệng thì nói là buồn nôn, giờ không phải làm mấy biện pháp đó sao?