Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 172 : Suy nghĩ của Nhâm thị

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Nanami



Lúc này, Nhâm thị đang ở trong thuý các, nàng vừa mới tỉnh ngủ, khoác áo nằm giữa thuỷ các. Không hề giống như thường này, nàng xoã tóc ra không có búi lên, tóc đen tản lạc trên vai, như là một thác nước trong suốt.



Ở giữa thuỷ các đặt một chiếc bàn gỗ dài,trên bàn gỗ đặt cây đàn tranh làm bằng gỗ lim mà nàng thích nhất.



Đã bao lâu rồi, nàng chưa đánh đàn nhỉ?



Nhâm thị lười biếng dựa vào bàn gỗ, đôi mắt mờ mờ nhìn đàn tranh. Vẻ đẹp cao quý, sang trọng, chỉ là hai tay nàng không dám đặt tay lên đàn mà nàng đã quá quen thuộc kia nữa.



Lúc ấy tiếng đàn của nàng và giọng hát của Bích Lăng được xem như là sanh tuyệt phối, hai tỷ muội nàng hợp tấu vô cùng thuần phục, ai nấy từng nghe cũng đều khen tài nghệ của hai tỷ muội nàng.



Thế nhưng, từ sau khi Bích Lăng qua đời, nàng cũng không còn đàn nữa.



Bởi vì không có giọng hát nào so sánh được với Bích Lăng, hợp tấu với nàng. Nàng cũng sợ, sợ mình một khi khảy đàn sẽ nhớ đến ánh mắt không cam lòng của Bích Lăng.



Đêm qua, dưới sự an bài của Triệu Tín Lương, nàng có cảm giác trút bỏ được gánh nặng. Phóng túng cũng tốt, làm càn cũng tốt, tóm lại đêm qua nàng giống như trở lại là chính mình ngày xưa, là Nhâm Bích Oánh mạnh mẽ trước khi lấy chồng, vô ưu vô lo sống, chưa từng trải qua nhiều đau khổ như thế.



Sau khi về nhà, nàng ngủ thật lâu, sau khi tỉnh dậy nàng giống như hồi sinh lần nữa, bỗng nhiên nàng có ý muốn gãy đàn.



Nàng vội vã muốn khảy đàn, tựa hồ không còn sợ sẽ nhớ đến Bích Lăng.



Quanh Thuỷ các, sóng nước phản chiếu khuôn mặt Nhâm thị, lấp lánh ánh sáng, lúc này trời đã tối, tử y trên người nàng, làm cho nàng thêm kiều diễm.



Bóng đêm buông xuống, nàng rất hứng khởi, gọi nha hoàn đến đổi đèn hoa đăng trong thuỷ các thành nến đỏ đơn giản.



Từng cây nến đỏ dài nhỏ khác nhau đặt khắp nơi trong thuỷ các, trong đêm càng thêm vài phần đẹp đẽ, ngón tay thon dài của nàng đặt lên dây đàn, cảm gíac thật lâu rồi không chạm đến dây nàng khiến nàng run nhẹ một cái, tiếng đàn quen thuộc vang bên ta, thật lâu không tiêu tan —— cũng đã thật lâu không nghe thấy thanh âm quen thuộc này.



Các nha hoàn đứng trông coi cửa thuỷ các không khỏi kinh ngạc, mắt nhìn nhau, từ khi các nàng theo hầu chủ tử, chưa bao giờ nghe chủ tử đánh đàn, chỉ đặt một cây đàn bằng gỗ lim ngay tại thuỷ các, rãnh rỗi thì tới nhìn nó, nhưng hơn phân nửa là do tâm tình không tốt. Đột nhiên, bây giờ Nhâm thị lại nổi hứng đánh đàn nhưng nghe thật là hay, làm cho các nha hoàn canh cửa không khỏi giật mình.



Đây chính là chủ tử mạnh mẽ của bọn họ sao, hoá ra còn có một mặt nhu tình như thế.



Lúc A Bình trở về nhà, nghe thất tiếng đàn, còn tưởng là nha hoàn bà tử nào không biết quy củ đang đàn, trong lòng nảy ra ý muốn vào ngăn lại.



Chỉ vì Nhâm thị không thích nên từ khi dọn đến đây trong phủ chưa bao nghe tiếng đàn nào khác.



Mà khi A Bình men theo tiếng đàn đến thuỷ các, lại bị Nhâm thị đang mặc tử y doạ sợ, người đánh đàn cư nhiên là Nhâm thị.



Bước chân A Bình dừng lại bên ngoài thuỷ các, bà lẳng lặng đứng đó canh giữ, đuổi tất cả nha hoàn, bà tử đi, chỉ còn một mình đứng bên ngoài thuỷ các, bà không đành lòng bước vào cắt đứa tiếng đàn của Nhâm thị.



Đã thật lâu, không có đàn nay nàng đột nhiên đánh đàn, hẳn là có gì đó tác động,lẽ nào là muốn kết thúc quá khư đau khổ kia?



Giọng hát ngừng, một khúc đã kết thúc.


Phương thị thấy thế, liền buông lỏng tâm tư, nhìn con trai nói: “Có muốn đem theo chút đồ ăn mang theo dọc đường không?”



“Không cần.” A Bình vội nói, “Bên đó có đồ ăn tiếp đãi.”



“Đúng nha, bà nội nhìn bộ dáng của cha 9di, đoán chừng là lúc này cũng ăn không vô thứ gì.” Triệu Tương Nghi đứng ở một bên trêu chọc.



“Ngốc nha đầu, con lại nói bậy gì thế.” Triệu Tín Lương thấy thế nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, dặn dò thêm, “Được rồi, hôm nay con không cần đến tú phường luyện tập nữa, ngoan ngoãn ra ngoài đi dạo đi, có điều phải chú ý an toàn.”



“Vâng.” Triệu Tương Nghi hăng hái đáp lời phụ thân nói, cha yêu quá tốt, như vậy có thể thường xuyên lười biếng được rồi.”



“Nương, con đi trước, nếu nương buồn chán có thể cùng Tương Nghi ra ngoài đi dạo, khí trời hôm nay rất tốt.” Triệu Tín Lương vừa cười vừa đi.



Phương thị buồn bực ngẩng đầu nhìn trời, mây đen kéo đến, ánh sáng liu lắt trời đầy mây thế sao lại nói khí trời hôm nay tốt?



Triệu Tương Nghi bụm miệng nhỏ lại khanh khách cười.



Chờ Triệu Tín Lương đi rồi, Phương thị ngồi xổm cuống ôm lấy Triệu Tương Nghi hỏi; “Tương Nghi à, con nói xem nếu để bà chủ Nhâm là mẹ của con, làm vợ cha con, con có đồng ý không?” Phương thị kìm lòng không được hỏi, sau đó cười tươi đứng dậy, “Bà thấy hai đứa nó mấy ngày nay thân cận như vậy, lại xứng đôi vừa lứa. Không phải làn trước tiểu tử ngốc này đã chịu thay người ta mấy đòn sao? Cò điều, người ta điều kiện tốt, ngay cả thành phụ nhân đã từng thành thân, cũng không ít người theo đuổi, liệu có chướng mắt cả nhà ta không?”



“Bà nội.” Triệu Tương Nghi vội vàng ngăn lại lời nói của Phương thị, “Bà lại nữa rồi, nhà chúng ta như vậy, đừng nói nhà chúng ta hiện tại phát đạt, coi như là khó khăn ngày trước, không có gì không xứng với xứng, cha con là người đàn ông tốt nhất trên đời, ca ca đứng thứ hai.”



“Phốc.” Phương thị nghe tiểu tôn nữ nói như vậy,cũng bị chọc cười, xì một tiếng cười, sau đó sờ đầu của nàng vui mừng nói, “Có một nữ nhi thông minh như con, chính là tài sản quý nhất của cha con.”



Lúc này, Triệu Tín Lương theo A Bình đi đến nơi mà Nhâm thị chỉ định, là quán trà nho Thiên Nhiên cư ở trấn Thanh Hà, tuy nó nhỏ, nhưng sinh ý tốt vô cùng, bởi vì đây là quán trà số một, số hai ở trấn Thanh Hà.



Chờ Triệu Tín Lương bước vào Thiên Nhiên Cư, mới phát hiện bên trong không có một bóng người, tiểu nhị cười khanh khách chạy đến đón tiếp: “Ngài đây hẳn là Triệu lão bản? Mời đi theo tiểu nhân.”



Triệu Tín Lương không khỏi nhìn tiểu nhị, có điều cũng đoán được, hẳn là Nhâm thị đã căn dặn trước đó. Vì vậy không có nghĩ nhiều liền đi theo tiểu nhị.



Bọn họ đến bên ngoài nhã gian liền dừng lại, tiểu nhị lui ra, chỉ còn một mình Triệu Tín Lương. Hắn lẳng lặng đứng chờ bên ngoài nhã các, trầm mặc chốc lát, cuối cùng hỏi: “Ta có thể vào không?”



“Đến? Mời vào.”Là giọng nói của Nhâm thị.



Tim Triệu Tín Lương đập nhanh hơn, hắn đẩy cửa nhã các bước vào, đập vào mắt, là Nhâm thị mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, chưa từng thấy nàng mặc qua bộ quần áo như vậy, vừa nhìn thôi đã khiến cho Triệu Tín Lương ngây người.



Hắn đi tới đối diện Nhâm thị, kéo ghế ra ngồi xuống.



Không biết nên mở miệng nói cái gì, liền lôi chuyện quán trả này ra nói: “Thật kỳ quái, ngày nào, Thiên Nhiên Cư ngày nào cũng đông nghẹt, phải xếp hàng mới vào được, trừ phi đặt chỗ trước mới có. Sao bây giờ lại vắng tanh thế nhỉ?”



“Là ta bao hết toàn bộ chỗ này. Cho đến khi ta rời đi, thì nơi này sẽ không có khách nhân đến.’ Nhâm thị nhẹ nhàng nói, nàng n1oi như thể n1oi một câu rất bình thường như “Hôm nay ta ăn cơm.’



Khoé miệng Triệu Tín Lương co rút: “Cái này cũng quá khoa trương đi, có lãng phí quá không?”



“Không thế thì phải làm sao?” Nhâm thị bỗng nhiên ngước mắt nhìn hắn, “Ta không muốn ở tú phường hay Thiên Hi Lâu để nói chuyện với huynh, nha huynh và phủ đệ của ta càng không thích hợp, truyền đi chẳng phải khiến người ta chê cười? Chỉ có thể chọn nơi này, người ta mới không có bàn tán, chúng ta mới có thể nghiêm túc nói chuyện với nhau.”