Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 174 : Chuẩn bị việc vui

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Triệu Tương Nghi và ca ca ở trong xe ngực chuẩn bị đi ra, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau, nhất thời bị cảm giác mẫu tử này làm cho cảm động.



Nhị lão cao hứng hảo một hồi, lúc này mới để ý đến trên mã xa còn có khách nhân.



Hai người ngượng ngùng nhìn Triệu Tín Lương chào hỏi: “Thật không phải, ngài nhìn bọn ta này, vừa nhìn thấy con gái đã quên mất còn có khách từ xa đến! Thật thất lễ rồi!”



Triệu Tín Lương phóng khoáng từ trên xe ngựa nhảy xuống, cười sang sảng: “Không sao, đây là nhân chi thường tình.” Bởi vì nhạc phụ tương lai là tú tài Nhâm Trường Dĩnh, nên mấy ngày hôm nay, Triệu Tín Lương thấp thỏm không yên, hắn đối với người đọc sách đều kính trọng, cho nên lúc nói chuyện, hắn đều cố lộ ra vẻ nho nhã, sợ mình thô tục, sẽ khiến cho gia đình nhạc phụ tương lai ghét bỏ…



Triệu Tương Nghi ngồi trong xe thò đầu ra, Triệu Tín Lương vội vã ôm nàng xuống.



Nhị lão Nhâm thị nhìn thấy Triệu Tương Nghi, hết sức vui vẻ, Bạch thị thấy bộ dáng Triệu Tương Nghi xinh xắn, lập tức bước đến sờ khuôn mặt tròn như trứng gà của nàng, trìu mến nói: “Ai nha, đúng là nữ hài tử xinh đẹp, mọi người nói có đúng không?”



Nhâm Trường Dĩnh gật đầu phụ hoạ.



Chờ Triệu Hoằng Lâm cũng xuống xe rồi, nhâm thị mới nói: “Được rồi, chúng ta vào trong rồi hãy nói.”



Triệu Tín Lương hợp thời đưa lễ gặp mặt: “Lần đầu gặp mặt, chút quà nhỏ, mong hai vị nhận lấy chút lòng thành này.”



Nha hoàn gác cửa cung kính bước đến nhận lấy quà tặng, Triệu Tương Nghi cúi đầu cười thầm, bộ dạng nho nhã của phụ thân cực kỳ buồn cười.



Nhóm người một đường đi vào Nhâm phủ, đi qua hành lang dài, không đến một chén trà đã đến đại sảnh.



Đại sảnh rộng và rất khí phái, nằm ở trung tâm Nhâm phủ, mỗi khi có khách quý ghé thăm, người Nhâm gia thường tiếp đãi họ ở đây.



Nhâm thị trở về nhà của mình, thần thái và biểu tình càng thêm tuỳ ý hơn, ba cha con Triệu Tương Nghi chưa từng thấy qua một Nhâm thị tuỳ ý như thế, ở trong ấn tượng của họ, Nhâm thị là một người phụ nữ cẩn thận, nghiêm túc.



Mọi người dựa theo thân phận và bối phận lựa chọn chỗ ngồi, Triệu Tương Nghi ngồi cùng ca ca, lúc này nàng không thèm để ý đến mấy người đang bàn chuyện, dù sao cũng chỉ bàn hôn kỳ của hai người họ, không thì tinh tế khảo nghiệm tính tình cha nàng thế nào…So với việc nghe người lớn bàn chuyện không có điểm dừng thì Triệu Tương Nghi càng hứng thú với những vật trang trí cổ kính trong đại sảnh.



Rất nhiều món đồ nàng không biết tên, nhưng thấy cách phối hợp giữa chúng càng làm cho đại sảnh thêm sang trọng, mấy món đồ này nếu ở hiện đại được xem là đồ cổ có gái trị xa xỉ.



“Triệu lão bản...” Nhâm Trường Dĩnh rất là khách khí xưng hô với Triệu Tín Lương.



Triệu Tín Lương vội đứng dậy, nhìn Nhâm Trường Dĩnh xua tay, cười lành: “Bá phụ cứ gọi Tín Lương là được, không cần gọi cháu là lão bản.”



Bạch thị thấy thế, quay sang nhìn bạn già khẽ gật đầu, trong mắt càng hài lòng thêm, xem ra, con gái nói không sai, người này là một người thành thật.


Nàng lấy ra toàn bộ tiền tiết kiệm mấy năm nay toàn bộ giao cho Triệu Tín Lương, muốn hắn ở trấn Thanh Hà mua một ngôi nhà lớn cho nàng, bọn nhỏ và hai lão nhân gia vào đó ở.



Triệu Tín Lương không đồng ý, an ủi:”Tuy giờ không tốt, nhưng ta hứa sẽ đem đến cuộc sống ấm no cho cả nhà, nếu như dùng tiền của nàng, ta đây thành cái gì?”



Tính tình Nhâm thị mạnh mẽ, đối mặt với ý tứ của Triệu Tín Lương, cũng không chịu yếu thế: “Cái gì mà tiền của ta, sau này chúng ta là người một nhà, không phải tiền của chung ư? Hơn nữa, ta là nữ nhân nên huynh coi thường tiền của ta đúng không, tiền này do nữ nhân như ta kiếm đấy, thì làm sao nào?”



“Nói là vậy, nhưng ta không thể dùng…” Triệu Tín Lương đối mặt Nhâm thị bưu hãn, chỉ có thể cúi đầu thấp giọng thì thào.



“Nhà thì vẫn phải mua, chúng ta phải cố hết sức cho bọn nhỏ một nơi thật tốt để bình an trưởng thành.” Nhâm thị bình tĩnh nói, nhìn sắc trời không còn sớm, nàng nói một chuyện khiến cho Triệu Tín Lương phải há miệng thật lớn, “Thật không dám giấu, ta đã đem nhà mình ở bán đi rồi, bởi vì nghĩ lúc thành thân xong, mọi người có thể dọn vào ở cũng không phải không được, nhưng suy nghĩ lại, ta thấy toà nhà này quá nỏ, một mình ta ở thì thấy rộng, nhưng nếu mọi người chuyển vào thì quá nhỏ. Cho nên ta liền bán nhà đi, lấy tiền đó gom với tiền tích góp, cũng đủ để mau một toà nhà lớn trên trấn



“Nàng nói nàng đã bán nhà?” Chờ Nhâm thị nói xong, Triệu Tín Lương trố mắt líu lưỡi nhìn Nhâm thị.



Triệu Tín Lương xoa xoa trán của mình, trong mắt tràn đầy áy náy, cuối cùng nắm chặt tay phương thị: “Xin lỗi... Bởi vì ta mà nàng phải sống khổ như vậy… Ta từng nói qua sẽ không để cho chịu khổ, xin lỗi, là ta không tốt.”



“Sao lại nghĩ vậy?” Nhâm thị dựa vào lòng Triệu Tín Lương, “Ta vui còn không kịp nữa là, cũng không có nghĩ rằng mình chịu khổ.”



“Được rồi, ở đây tổng cộng là ba trăm lượng bạc, huynh hãy giữ đi, chúng ta tuy hai mà một.” Nhâm thị ngọt ngào nói.



Triệu Tín Lương vẫn như cũ kiên trì không chịu lấy, hắn đưa bọc bạc lớn cho nàng, sau đó kéo nàng đến ngăn tủ đầu giường, mở ra, từ bên trong lấy một cái hộp nhỏ.



Hộp kia không có khoá, lạch cạch một tiếng liền bị Triệu Tín Lương mở ra, hắn lấy một tấm ngân phiếu từ bên trong ra, đưa cho Nhâm thị nói: “nàng xem, ở đây tổng cộng là năm trăm lượng, là mấy năm nay ta cực khổ tích góp được, khi mở Thiên Hi Lâu cũng tốn không ít tiền, có điều vốn đang hoàn lại. Ta còn tính toán, mọi người chịu khổ thêm một năm, để Thiên Hi Lâu phát triển thêm, sang năm sẽ tìm mua một toà nhà, chân chính ở trấn Thanh Hà an cư lập nghiệp.



“Hảo, ta đồng ý suy nghĩ của huynh.” Nhâm thị không nói hai lời liền ủng hộ quan điểm của Triệu Tín Lương



Nhưng Triệu Tín Lương lại cười lắc đầu, nắm tay Nhâm thị, chân thành nói: “Nhưng vì nàng ta liền thay đổi chủ ý.” Thấy Nhâm thị vô cùng kinh ngạc, Triệu Tín Lương nhếch miệng cười, ”Tiền có thể kiếm lại, nhưng thân nhân thì chỉ có một.Cả đời này chúng ta cố gắng kiếm tiền, chính là muốn đem đến cuộc sống tốt nhất cho người thân mình, nếu ta chỉ vì lo cho sinh ý mà không quan tâm đến cảm thụ của mọi người, chẳng phải là đi ngược lại với ước nguyện ban đầu ư?”



“Đến lúc đó tiền kiếm được nhiều hơn cũng không còn ý nghĩa nữa? Vẫn là ở bên cạnh mọi người, cho dù cuộc sống không tốt quá như mong muốn…Dựa theo người đọc sách mà nói, cái này gọi là ‘Cái được không bù đắp đủ cái mất’?” Triệu Tín Lương nói xong, đột nhiên ôm Nhâm thị thật chặc, “Ta nhất định thời thời khắc khắc nhớ kỹ, ở trong lòng ta gia đình đứng ở vị trí thứ nhất, còn tiền tài chỉ là vật ngoài thân.”



“Huynh…” Nhâm thị cảm động, nước mắt chực tràn.



Triệu Tín Lương cười tiếp tục nói: “Là nàng vừa nhắc nhở ta. Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên chúng ta thành thân, nhưng chúng ta đều coi trọng đối phương, nàng suy nghĩ rất chu đáo, lúc này nên mau một căn nhà lớn cho mọi người dọn vào ở, cùng nhau sống dưới một mái nhà thật vui vẻ, thật tốt. Thế nhưng, ta không muốn dùng số tiền mà nàng khổ cực kiếm được, chuyện này, giao cho ta là được rồi.”



“Ừ.” Nhâm thị ôm Triệu Tín Lương thật chặt, lúc này đây, nàng hạnh phúc khó có thể nói nên lời.



“Tốt lắm, ngày mai chúng ta đi xem nhà, chờ chọn xong rồi, thì bắt đầu sửa chữa, tin chắc không bao lâu là có thể vào ở rồi, còn có đưa cha đến trấn trên, lão nhân gia khẳng định hài lòng vô cùng.” Triệu Tín Lương đem cằm đặt lên đỉnh đầu Nhâm thị, giọng nói ôn nhu vô cùng.



Nhâm thị rũ mi mắt, dựa vào người Triệu Tín Lương, ngửi hơi thở chất phác đến từ người đàn ông này.