Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 176 : Xem nhà

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Tâm tình Nhâm thị bây giờ ra sao?



Nàng bất khả tư nghị nhìn đứa nhỏ trước mặt, gọi nàng là mẫu thân, con bé thật sự gọi nàng là mẫu thân?!



Mặc dù trước khi gả cho Triệu Tín Lương, quan hệ giữa nàng và Triệu Tương Nghi không có tệ, nhưng nàng không có hi vọng xa vời rằng con bé này sẽ gọi mình một tiếng mẫu thân...



Đứa bé này nói nhỏ cũng không nhỏ, đã bảy tuổi, mặc dù rất thông minh, chỉ là tuổi còn nhỏ, tại sao có thể gọi một ngoại nhân là mẫu thân?



Nhưng con bé này thật sự gọi nàng như thế, hơn nữa còn rất êm tai.



“Con, có thể gọi thêm một lần nữa không?” Nhâm thị kích động, hai tay run run đặt lên vai Triệu Tương Nghi, trong mắt ngấn lệ quang.



Trong lòng Triệu Tương Nghi như có gì đó lướt qua, ấm áp, nàng (TTN) hơi ngước đầu, thốt ra từng chữ: “”Nương, nương, nương...”



“Cám ơn con, hài tử.” Nhâm thị ôm Triệu Tương Nghi vào lòng, Triệu Tín Lương ở một bên thấy cảnh này, rất cảm động, cũng bước đến ôm lấy Nhâm thị và Triệu Tương Nghi.



Ôn nhu qua đi, một nhà ba người vô cùng cao hứng rời khỏi nhà, hướng phố xá đi đến.



Lần đi xem nhà này, so với lần cả nhà vừa đến trấn Thanh Hà còn muốn phức tạp hơn, lần trước chỉ tìm một căn nhà nhỏ để ở thôi, nên không có lo lắng nhiều. Lần này đi mua nhà, hơn nữa còn mua một căn nhà lớn bằng hai căn nhà bình thường.



Triệu Tương Nghi từng đến biệt viện của Mạc gia còn có Bùi gia ở trấn Thanh Hà, mới chân ch1inh thấy được một căn biệt viện rộng chừng, hai, ba căn nhà, diện tích rộng, cũng không thể nói có một tiểu biệt viện nào to thế.



Vì vậy, trước khi mua nhà, ba người đặt ra mục tiêu để chọn ——



Đầu tiên, căn nhà phải lớn, không thể là lớn theo kiểu hai c8an nhà gộp lại, nhất định phải có sương phòng đủ cho mọi người ở, vạn nhất có kah1ch quý đến, cũng có thể an bài một chỗ để ở tạm.



Thứ hai, phải gần học đường Triệu Hoằng Lâm học, bởi vì bọn họ không muốn cho Triệu Hoằng Lâm chịu tội, học hành đã muốn khổ rồi.



Lại nói, nêu giá nhà rất cao, thì phải tận lực ép giá trong vòng ba trăm lượng, cao thêm chút nữa, cũng không phải không trả nỗi, nhưng tính ra, cũng không cần lãng phí tiền bạc.



Sau khi thu gọn lại mục tiêu chọn nhà, Nhâm thị liệt kê những thứ này xong liền nói cho cả nhà nghe, bọn họ nghe xong đều thấy có đạo lý, còn cho rằng Nhâm thị đúng là một đương gia chủ tài giỏi, làm một chuyện gì đều hạ bút thành văn!



Trên trấn Thanh Hà quả thật có vài căn nhà cần bán, Nhâm thị và Triệu Tín Lương dựa theo điều kiện đã liệt kê trước đó sàng lọc mấy căn nhà, sau đó ba người bắt đầu chọn.



Mặc dù sáng sớm nhưng cả ba đi không ít đường, nhưng Triệu Tương Nghi tuyệt nhei6n không có cảm giác mệt mỏi, ngược lại tinh thần càng thêm hăng hái.



Đi từ lúc sáng sớm, nàng cũng thấy được nhiều kiến trúc cổ đại mang phong cách bất đồng, hơn nữa nghe Nhâm thị và phụ thân nói chuyện, nàng đối với thời đại này hiểu sâu thêm một tầng.



Xem xong bà căn nhà, ba người nghỉ một chút, sau đó đến một căn thứ tư.



Chủ toà trạch viện là Thái lão gia có quen biết với Nhâm thị và Triệu Tín Lương, vì vậy vừa gặp nhau liền cười ha hả chúc mừng nhị vị tân hôn, hai người vui vẻ nhận lời chúc mừng của ông, sau đó cùng nhau đi vào trong trạch viện.




“Không sao, nương con khẳng định có đạo lý của mình, chúng ta về nhà ăn cơm trước, sáng sớm đi sớm, bụng cũng đói rồi phải không?” Triệu Tín Lương cười ôm lấy Triệu Tương Nghi.



Triệu Tương Nghi lại giùng giằng thì thầm nói: “Cha, con đã lớn rồi, cha bỏ con xuống…Mau bỏ con xuống!”



Triệu Tín Lương lại cứ cứng rắn ôm chặt Triệu Tương Nghi, nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng: “Con nha, dù có lớn thì ở trong mắt cha con vĩnh viễn là một đứa nhỏ.”



“Cha hiện tại có nương rồi, nên ôm nương mới đúng!” Triệu Tương Nghi khẽ đảo mắt, trêu chọc.



Phụ tử hai người một đường đùa vui về nhà



Chờ hai người dùng xong cơm trưa, tiển một vài thân thích thì Nhâm thị đã quay về.



Triệu Tín Lương lập tức tăng cước bộ ôm nàng vào lòng, hỏi nàng đã ăn cơm chưa, còn hỏi nàng làm việc có thuận lợi không. Nhâm thị thấy tất cả mọi người đều ở đây, không khỏi đỏ mặt, khẽ đẩy Triệu Tín Lương, nhỏ giọng nói:”Mọi người đều nhìn kìa.”



Triệu Tín Lương lúc này mới ngượng ngùng cười, sau đó ôm Nhâm thị vào trong nhà.



Tiểu viện Triệu gia chỉ còn một vài người có quan hệ huyết thống, cả nhà lão nhị, lão tam đều ở đây, cả Triệu Nguyệt Cầm và Triệu Mẫn Mẫn cũng còn chưa đi.



Nghe nói ba người sáng nay đi xem nhà, Triệu lão tam và vợ kế Lục thị có chút ngồi không yên, người vợ kế này khác so với Dương thị lúc trước, mặc dù đều là tiểu nhân tư lợi, nhưng Lục thị rất biết ẩn dấu, không như Dương thị cái gì cũng bày ra mặt, khóc lóc om sòm.



Thấy Lục thị mỉm cười dâng trà cho Nhâm thị, Nhâm thị tạm thời không rõ lắm quan hệ trong Triệu gia, cùng với tính tình của mọi người, vì vậy rất khách khí với Lục thị, gọi hai tiếng “Đệ muội.”



Lý thị và Phương thị đương nhiên rõ tính nết của Lục thị, vì vậy đều thầm thay Nhâm thị lau mồ hôi, đồng thời vừa cẩn thận suy nghĩ xem Lục thị lần này al2 muốn gì.



Triệu lão tam thấy nương tử nhà mình như làm trâu làm ngựa cho thê tử của đại ca, trong lòng không khỏi tức giận, bắt đầu oán Lục thị, bởi vì Lục thị vừa mới vào cửa, suốt ngày nghĩ cách đem đồ trong nhà cho nhà mẹ đẻ, vì vậy mà trong nhà dần thiếu hụt, cả bạc mà lần trước Triệu Tín Lương cho hắn cũng không còn.



Đúng lúc này Triệu lão nhị nhìn hắn thương cảm, tiếp tế vài lần, nếu không nhà hắn đã sớm nghèo túng tồi.



Hơn nữa, từ khi Lục thị vào cửa, Triệu lão tam cũng không biết thế nào, liên tiếp gặp không may, cũng vì điều này mà hai vợ chồng thường xuyên cãi vã, khiến cho cả nhà gà bay chó sủa.



Thỉnh thoảng yên tĩnh, Triệu lão tam bình tĩnh mà xem xét, mới thấy Dương thị thật tốt biết bao. Dương thị mặc dù là người hay khóc lóc om sòm, hồ đồ, nhưng đối với hắn và gia đình nhỏ của mình đều thật lòng quan tâm, cho dù trọng nam khinh nữ, nhưng đối với người trượng phu như hắn, đối với đứa con trai Hoằng Nhân đều tận tâm tận lực.



Lục thị thì không giống vậy, hai người con đều không phải con ruột nàng ta, nàng ta một điểm cũng không muốn dính đến, thậm chí nhiều lần hắn phát hiện Lục thị đánh con tàn nhẫn, Triệu Hoằng Nhân thì nàng ta không dám đánh mạnh, nhưng Triệu Tương Liên mỗi ngày đều bị nàng ta đánh không ra hình người, tính tình cũng dần trở nên cổ quái.



Hôm nay, nhìn thấy gia đình, đại ca, nhị ca đều trở nên khá dả, mà gia đình hắn lại nghèo túng, thậm chí ngày càng lụn bại, Triệu lão tam không có mấy tư vị, lại thấy thái độ Lục thị đối với Nhâm thị như chó giữ nhà, càng khiến Triệu lão tam tức giận, buồn bực, vì sao bọn họ mỗi người đều cưới phải vợ tốt, mà mình lại cưới phải cái phiền phức này?



“Nàng hôm nay rốt cuộc đã làm gì, mà sao cứ thần thần bí bí thế?” Triệu Tín Lương thừa dịp mọi người đang nói chuyện phiếm, xích lại gần nhỏ giọng hỏi Nhâm thị.



“Chàng lập tức sẽ biết.” Nhâm thị cười khanh khách nói.



Lục thị ở bên cạnh vễnh tai nghe thấy được, không khỏi oán thầm trong lòng, nhìn các ngươi hiện tại bám dính với nhau như vậy, sớm muộn gì sẽ có một ngày trở nên xa lạ, kết hôn lần thứ hai quá tốt như vậy ai mà tin!