Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 179 : Triệu lão tam gặp rắc rối

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Đang lúc mọị người thảo luận sôi nổi, Triệu Nguyệt Cầm ấp úng đứng dậy, thấy mọi người còn đắm chìm trong sự hưng phấn, nàng nắm thật chặt mười ngón tay, bộ dáng sầu mi khổ não vô cùng.



Nhâm thị thấy biểu tình đầy khó xử trên mặt em chồng, quan tâm hỏi: “Nguyệt Cầm, muội muốn nói gì với mọi người ư?”



“Muội…”Thấy có người hỏi, Triệu Nguyệt Cầm ngẩng đầu, lời nói đến khoé miệng liền dừng lại, chỉ thây nàng mím môi thật chặt, lo lắng.



“Cảm thấy không khoẻ ư?” Triệu Tín Lương nhạy cảm hỏi.



Hình như đã thật lâu rồi hắn không nhìn thấy muội muội bày ra thần tình như thế, ngoại trừ ở Trương gia năm đó…Nghĩ đến hồi ức không mấy tốt đẹp kia, Triệu Tín Lương đến nay nhớ lại vẫn sợ hãi trong lòng.



“Cứ nói đi.” Tim Triệu Nguyệt Cầm như treo ngược, đơn giản thốt ra, “Đại ca, muội không muốn ở trong thôn nữa, muội muốn theo huynh lên trấn ở…Muội biết là không phải, nhưng mà xin đại ca và đại tẩu hãy thông cảm cho muội. Muội có thể làm bất cứ việc gì, chỉ cần hai người hãy thu lưu mẹ con muội.”



Triệu Nguyệt Cầm hôm nay không còn là cô bé nhát gan như trước nữa, có chuyện gì cũng đều giấu kín, mấy năm nay tôi luyện, lại một mình chăm sóc Triệu Mẫn Mẫn, đối diện với những lời chỉ trích trong thôn, nàng đã nhận thức được rằng, nếu muốn hài tử sau này sống tốt, không bị người ta khi dễ thì phải nàng phải trở nên mạnh mẽ, trở thành chỗ dựa lớn cho con gái.



“Ở đây không tốt sao?” Triệu Tín Lương nhíu mày hỏi ngược lại.



Triệu Nguyệt Cầm cúi đầu, bất an, mười ngón tay giao nhau, chỉ trong chốc lát, mới ở trước mặt mọi người nói ra lo lắng của mình: “Là Trương gia bên kia…”



“Bọn họ lại tới tìm muội đúng không?!” Triệu Tín Lương đột nhiên tức giận nói.



Triệu Nguyệt Cầm thở dài, sau đó ôm Triệu Mẫn Mẫn, vuốt tóc con bé: “Nhà họ thực sự quá buồn cười, nhìn thấy Mẫn Mẫn là xem như ôn thần tránh còn không kịp, giờ lại đến khen con bé, họ thấy đại ca làm ăn trên trấn ngày càng phát đạt, cho nên mặt dày muốn đem Mẫn Mẫn về nuôi.”



“Cháu thấy bọn họ làm vậy là muốn cô cô quay lại sống cùng với tên vô liêm sỉ kia đi? Sau đó dựa vào quan hệ thân thích mà đòi nhà cháu giúp đỡ, muốn hưởng chỗ tốt, dù sao nhà chúng ta không thể không cho bọn họ mặt mũi, cũng phải nhìn sắc mặt cô cô mà giúp đỡ.” Triệu Hoằng Lâm nghe vậy, lạnh lùng nói.



“Hay, ca ca nói quá đúng, trước đây Mẫn Mẫn vừa ra đời, sao không thấy bọn họ yêu thương con bé đâu? Đúng là tiểu nhân nịnh hót.” Triệu Tương Nghi dựa vào trong lòng Nhâm thị rầu rỉ nói. Có thể nói bây giờ nàng cực kỳ ghét Triệu gia thôn này. Nếu không phải ở đây có thân nhân của nàng, trăm triệu lần nàng sẽ không về đây. Ai nói người nhà nông đều là người chất phác? Mỗi nơi đều có những trường hợp đặc biệt, không có gì là hoàn mỹ hết. So sánh hai nơi, nàng thấy trấn Thanh Hà càng giống như nhà của nàng hơn, người nhà và bằng hữu nàng đều ở đó.



Lúc vừa đến đây, Triệu Tương Nghi quyết tâm sống thật tốt trong một gia đình nhà nông, khi đó nàng đối với cuộc sống nông thôn tràn đầy hy vọng. Nhưng từng bước từng bước đến hiện tại, Triệu Tương Nghi thấy mình thay đổi quá lớn. Bây giờ bảo nàng quay về Triệu gia thôn mà sống, nàng thật không muốn. Mỗi ngày phải nhìn những chuyện lông gà vỏ tỏi này cũng thật phiền, cuộc sống tệ như vậy làm nàng mệt mỏi quá nhiều. Chẳng bằng nửa năm sống ở trấn Thanh hà thản nhiên, nhàn nhạ.



Bây giờ nàng đã nghĩ thông rồi, chỉ cần bình an sống qua ngày, ở cùng người nhà an hưởng hạnh phúc, ở đâu cũng là cuộc sống điền viên ấm áp không phải sao!



Đạo lý này giống với câu ‘Ở ẩn nơi thâm sâu’ cũng đồng nghĩa.



Nàng thất thần một lúc, mới có người nói tiếp.



“Thật không biết xấu hổ, muốn đánh chủ ý lên người Mẫn Mẫn nữa chứ, trước kia bên đó chẳng để ý gì đến con bé. Ta thấy nếu khi đó nhà chúng ta không cường ngạnh đem con bé về nuôi, thì không bao lâu, con bé cũng bị họ lăn qua lăn lại đến chết. giờ họ thấy nhà chúng ta phát đạt, nên nghĩ muốn tiếp cận làm thân, muốn ngồi mát ăn bát vàng, trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy?!” Triệu lão nhị cả giận nói.


Lý thị chần chờ, vừa định xoay người lên lầu, đã thấy Triệu lão tam đột nhiên dùng hết lực đẩy Triệu lão nhị, một bước xông đến bắt lấy Lý thị: “Ngươi còn muốn chạy! Ngươi là đàn bà thối! Nếu không phải ngươi mỗi ngày ở trước mặt cha mẹ nói bậy, thì sao cha mẹ không chịu gặp ta! Nếu không phải ngươi mỗi ngày xúi giục nhị ca ta, thì sao nhị ca ta không chịu giúp đỡ ta?!”



Lý thị sợ đến tim và mật muốn rớt ra, mặt nhất thời tái nhợt.



“Ngươi mau buông nàng ra!” Triệu lão nhị cũng căng thẳng, lập tức xông về phía trước hô



Thế nhưng, còn không chờ hắn chạy đến tách hai người ra, thì Triệu lão tam đã đẩy ngã Lý thị xuống đất, Lý thị hoảng sợ đưa tay che bụng mình, kinh hãi kêu lớn.



“Súc sinh!” Triệu lão nhị hai tay run đánh Triệu lão tam một bạt tai, “Nàng đang mang thai đó!”



Dứt lời, liền ôm lấy Lý thị, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì!! Ôn thúc ở đây không xa, ta sẽ mang nàng đến chỗ thúc ấy, nhất định không có việc gì!”



Triệu lão tam bối rối.



Kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn, hắn (TLT) cũng không biết Lý thị mang thai!



Quả thật, chuyện Lý thị mang thai chỉ mấy ngày mới biết, thừa dịp Tết Trung Thu mọi người về, mới nói cho mọi người biết, muốn mọi người vui vẻ một phen.



Nhưng ngày ấy trừ ra nói cho Phương thị, còn có Triệu Tương Nghi thì chưa ai biết, Triệu Tín Lương đột nhiên tuyên bố muốn đem nhà cho nhị phòng dọn sang ở, làm cho Lý thị vì vui mừng mà quên mất, nên không nói cho mọi người biết.



“Ta, ta nếu như biết trong bụng tẩu ấy có hài tử, ta sẽ không dám đẩy…” Triệu lão tam nhìn Lý thị nhắm chặt hai mắt, mặt mày trắng bệch, nhất thời luống cuống.



“Cút ngay!” Triệu lão nhị ôm vợ chạy ra ngoài.



Đợi Triệu lão nhị đi xa, Triệu lão tam thất hồn lạc phách phát hiện trên thang lầu có vết máu đâm vào mắt hắn.



“Ta đã gây họa...” Triệu lão tam hoảng sợ ôm đầu của mình, “Trời ơi, nếu xảy ra chuyện, nhị ca khẳng định sẽ không bỏ qua cho ta!”



Triệu lão tam càng nghĩ càng sợ, cuối cùng tông cửa xông ra, chạy về nhà mình.



bên này, Lục thị đang ngồi ở trong phòng bôi thuốc lên vết thương, chợt thấy Triệu lão tam đã trở về, Lục thị không bỏ qua náo loạn tiếp: “Ông trời ơi, sao tôi sống được đây hả trời, sao ông không đánh chết tôi luôn đi.”



“Đừng làm phiền nữa!” Triệu lão tam cả người run run hét vào mặt Lục thị



“Làm sao vậy?” Hẳn là bị Triệu Tín Lương đánh, Lục thị không khỏi khiếp sợ hỏi một câu.



Triệu lão tam cảm thấy lo lắng, ở trong phòng đi qua đi lại, không bao lâu cuối cùng ngồi ở trước mặt Lục thị, hoảng sợ nói: “Ta, ta đã gây họa, ta không biết Nhị tẩu có thai… Ta sơ ý một chút, đẩy tẩu ấy ngã!”