Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 187 : Bùi Tử Quân VS tiểu di

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Cuối thu đi dạo chơi trên núi, cũng là một cách hay, mặc dù cành lá xơ xác, gió lạnh thổi hiu hiu, nhưng khắp núi không còn một rừng phong đỏ như thường ngày nữa, mà thay vào đó là một vườn hoa cúc mùa thu trải dài.



Chờ Nhâm thị, Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi lên đến đỉnh núi, đều đã mệt rã rời, chớ nói chi là mấy nha hoàn cầm đồ theo.



Triệu Hoằng Lâm là một nam tử hán, thể lực tương đối tốt, tuy thở nhọc, nhưng sắc mặt hồng nhuận, không giống như người đã lâu không tập luyện như Nhâm thị và Triệu Tương Nghi, cả hai sắc mặt tái nhợt, nói cũng không được.



Nhưng cũng vì như vậy, mà tâm tình của mọi người đều tốt hơn.



Sau chuyện Triệu Hoằng Lâm không thi đậu, đây cũng là lần đầu sau chuyện không vui đó mọi người mới vui vẻ, ra ngoài chơi thế này, cho dù lúc trước có bàn bạc sẽ tìm ngày tốt để đi leo núi nhưng mãi đến tận mãi bây giờ mới làm.



Hiệu thuốc vừa khai trương đang đi vào hoạt động, rất nhiều việc phải làm, hôm nay rãnh rỗi như vậy, cũng là vì Triệu Hoằng Lâm đem mọi chuyện giải quyết hết trong nửa tháng. Triệu Tín Lương thì đến huyện Giang ninh tham gia cuộc họp của hiệp hội thương nghiệp thường kỳ, vì vậy không thể bồi mọi người đi leo núi. Vốn Triệu Mẫn Mẫn la hét muốn đi theo, nhưng nàng quá nhỏ, mang theo không an toàn, vả lại có nàng ở đây, mọi người đừng nghĩ đến việc leo núi.



Để mọi người thoải mái leo núi, nhị lão và Triệu Nguyệt Cầm không thể làm gì hơn là mang Triệu Mẫn Mẫn đi dạo phố, nhằm đánh lạc hướng chủ ý của nàng.



Ba mẹ con đứng trên đỉnh núi cảm nhận gió đông thổi đến, nhìn hoa cỏ trên cả một sườn núi lay động theo gió, khung cảnh đẹp vô cùng.



Triệu Tương Nghi chỉ hận cái thời không này không có máy ảnh, nếu có, nàng nhất định sẽ chụp khoảnh khắc này, rửa ảnh ra treo trong nhà.



“Bên kia có đình nghỉ chân, chúng ta qua đó ngồi uống trà, ăn điểm tâm đi” Hôm nay,Triệu Hoằng Lâm rất hăng hái, mặc kệ thế nào, sau kỳ thi, hắn cảm giác như mình đã làm xong một đại sự, thở phào nhẹ nhõm, lúc này nhìn hắn, không thể nào tìm thấy được sự khẩn trương trước khi thi.



Tất cả mọi người cho rằng sự khẩn trương ấy xuất phát từ khoa thi, nhưng chỉ có Triệu Tương Nghi biết, sự khẩn trương là do sự cưỡng bức của xã hội thượng lưu áp đặt.



Không làm quan cũng tốt, nàng có thể yên tâm chút rồi, dù sao bây giờ trong nhà không lo ăn mặc, cũng không cần hắn liều mạng như vậy.



Đời người có mấy chục năm, rất nhiều thứ không thể nào mang theo xuống mồ được, hơn nữa cũng không biết sẽ có chuyện gì đột nhiên xảy ra, có thể lúc mình đang ở vị trí cao nhất, thì cũng là lúc tính mạng kết thúc nhanh nhất. Cho nên, thay vì cùng người ta tranh đoạt đến chết đi sống lại, khiến mình không thoải mái, chẳng bằng sống một cuộc sống an bình mà mình muốn, cũng vừa có thể hưởng thụ lạc thú trên đời này, chí ít, đến khi chết cũng không hối tiếc.



“Tương Nghi, con ngẩn người ở đây làm gì, nhanh lại đây nào.” Giọng nói Nhâm thị từ mái đình cách đó không xa truyền đến.



“Dạ, con đến liền.”



Chờ Triệu Tương Nghi vào đình rồi, mấy nha hoàn, bà tử đã sớm bày xong điểm tâm, trà cụ ra, còn Triệu Hoằng Lâm lúc này thì đang ngồi ở một bên chuẩn bị pha trà.



“Leo núi cũng mệt, giờ thưởng gió đông mà uống một chén trà nóng hổi, thì còn gì bằng.” Hắn vừa lấy lá trà, vừa mỉm cười nói.



Nhâm thị nghiêm túc nhìn động tác của hắn, trong lòng thầm kinh ngạc, Nhâm thị thấy Triệu Hoằng Lâm không chút nào giống như một tiểu tử nông thôn.



“Nương thấy hoa cúc ở đây nở rất đẹp, một lát nữa chúng ta hái vài cành, mang về trồng cũng được, pha trà cũng tốt, tất cả đều thích hợp.” Nhâm thị bỗng nhiên đề nghị.



“Ừ.” Triệu Tương Nghi vào người Nhâm thị gật đầu, “Khi trời nóng, chúng ta thường nóng trong người, uống trà hoa cúc, trà lài vừa lúc khu trừ cơn nóng.”



“Tương Nghi quả thật rất hiểu dược lý, nói vài câu đã giống như một đại phu rồi.” Nhâm thị không khỏi trêu ghẹo nói.



“Phu nhân, tiểu thư, thiếu gai ngồi chờ ở đây, bọn nô tỳ đi giúp người hái hoa, sơn đạo hiểm trở, cây cối nhiều, đến lúc đó sẽ làm hư y phục của các ngài mất.” Văn Châu hầu bên người Nhâm thị đề nghị, còn bảo ấmy nha hàon, bà tử chuẩn bị ra ngoài.



“Không được, đây là một loại lạc thú, chúng ta khó có khi đến đây, không phải nên trải nghiệm một chút sao?” Triệu Tương Nghi vội vàng ngăn lại.



“Cũng được, các ngươi đi hái hao của các ngươi, không cần để ý đến bọn ta.” Nhâm thị cũng vẫy tay nói.
Triệu Hoằng Lâm như trước phẩm trà, im lặng không lên tiếng, Nhâm thị nhàm chán chơi với khăn tay của mình, thỉnh thoảng nói một hai câu với Trần Ông Thị



Bùi Tử Quân xấu hổ, đứng giữa hai bên, đối mặt với bầu không khí quái dị này, cực kỳ khó chịu. Chẳng thể làm gì hơn, liền cầm một chén trà, thưởng thức hương vị trà.



“Tử Quân đừng uống, bẩn đấy.” Trần Ông Thị nhanh mồm nhanh miệng nói, sau đó nhìn Triệu Hoằng Lâm bằng ánh mắt chán ghét, “Đúng là dân xuất thân từ nông thôn, khá giả có một chút thì sao, chỉ là người không có giáo dục, còn giả thanh tao, cái thói thô tục còn không sửa được. Uống loại trà này, không sạch sẽ đâu.”



Mọi chuyện vốn tốt đẹp, chỉ vì lời nói không đáng một đồng của Trần Ông Thị mà căng thẳng hơn.



Triệu Hoằng Lâm mím chặc môi mỏng, cố hết sức kiềm nén cơn giận, sau đó đặt chén trà xuống, ngẩng đầu lên khẽ cười: “Trần phu nhân nếu như thích sạch sẽ như thế, vậy nên trở về súc miệng thật sạch đi.”



“Có gì sao?” Trần Ông Thị nhất thời nghe không hiểu, còn tưởng rằng là miệng mình dính gì bẩn chứ, lập tức quay đầu lại hỏi Tang Ngọc.



Nhâm thị cúi đầu “Xì” cười một tiếng, Bùi Tử Quân vốn không thân lắm với Trần Ông Thị, lần này đến đây thưởng hoa đều là Trần Ông Thị cứng rắn yêu cầu. Giờ nghe Triệu Hoằng Lâm châm chọc như thế, hắn cũng cúi đầu thầm cười.



“Ngươi nói vậy là sao?” Chờ Trần Ông Thị hiểu được ý kia, giận tím mặt đứng dậy.



“Con ta cái gì cũng chưa nói, phu nhân hơi quá rồi.” Nhâm thị cũng đứng dậy, bảo vệ Triệu Hoằng Lâm



“Hừ, thân nhau dữ, người nào không biết còn tưởng rằng cô sinh hắn ta đấy.” Chuyện về đại phòng Triệu gia, Trần Ông Thị cũng nghe, nên nhận định Nhâm thị nhất định không phải là Lã thị.



“Trần phu nhân, phu nhân nên quay về rửa miệng mình đi.” Giọng nói Nhâm thị trầm xuống, thu lại nụ cười, ngược lại nhìn về phía Bùi Tử Quân, “Tử Quân, ta thật không ngờ, một đứa trẻ hiểu lễ như cháu, lại có một người dì như vậy.”



“Cô nói gì, nói lại cho ta.” Giọng nói của Trần Ông Thị cũng trầm xuống, sau đó lại cười khẽ, “Cô thự sự quá càn rỡ, cô có biết phu quân ta là ai không?”



“Chỉ cần không phải là thánh thượng, ta không sợ.” Nhâm thị khiêu khích nói.



“Thật không biết điều.” Trần Ông Thị tức giận, nghiến răng nghiến lợi đang muốn bão nổi, Bùi Tử Quân nhìn tình hình không ổn nữa, lập tức bước ra can giải:



“Dì à, dì không phải nói thích hoa cúc tím sao, vừa nãy cháu thấy có một vườn lớn đấy, nếu không bây giờ chúng ta gọi biểu muội cùng đi hái đi?”



“Cháu chờ chút, dì còn chưa nói hết.” Chiêu này đối với Trần Ông Thị không có mấy hiệu quả.



Bùi Tử Quân bất đắc dĩ, ở trước mặt Trần Ông thị nhỏ giọng nói, “Dì, người cho cháu mặt mũi đi, Triệu lão bản vẫn là đạo sư của Nhiễm Thuý Trai đấy, nếu dì cùng phu nhân cũng ông ấy nháo thế này, cháu sao có thể nhìn mặt người ta đây? Hơn nữa, mặc kệ nói như thế nào, đều là dì có lỗi trước, cháu đã biết chuyện của mấy năm trước rồi, dì đừng nói là dì không biết…”



Trần Ông Thị nghe xong, kinh ngạc, ném luôn ý định gây chuyện với đám người Nhâm thị ra sau ót, không dám tin nhìn Bùi Tử Quân nói: “Tử Quân... Cháu biết chuyện đó lúc nào vậy?”



“Dì, chỉ cần dì bình tĩnh không gây chuyện với họ nữa, cháu sẽ coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, cháu không trách dì đâu.” Bộ dạng Bùi Tử Quân nghiêm túc khiến Trần Ông Thị sợ nhất, cực kỳ giống phụ thân Bùi Hạ Niên của hắn.



Khoé miệng Trần Ông Thị co rút, trong thời gian nhanh quyết định, sau đ1o xem như chưa có gì từng xảy ra ưu nhã cười: “Vậy bọn ta đi hái thu cúc, vừa lúc đem về pha trà uống, từng giận ta lỗ mãng.” Câu cuối cùng mơ hồ như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, lúc này đây Trần ông Thị cực kỳ ẩn nhẫn.



“Trần phu nhân đi thong thả.” Nhâm thị nhàn nhạt trả lời.



“Triệu phu nhân, thật xin lỗi.” Bùi Tử Quân nhỏ giọng xin lỗi họ, Nhâm thị lại lắc đầu ý bảo không liên quan đến hắn.



Bên này, Triệu Tương Nghi và Trần Vi ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm, trong lúc nói chuyện, Triệu Tương Nghi thở dài, Trần Vi và Bùi Tử Quân cùng tuổi, đều lớn hơn nàng ba tuổi, là một cô nương văn tĩnh, hơn nữa còn bị Trần Ông Thị cường chế.



“Thật ra ta ước mình giống tiểu thư.” Trần Vi mỉm cười nhìn Triệu Tương Nghi, “Nhìn thấy nương tiểu thư đối xử với tiểu thư rất tốt, còn có một …ca ca bảo vệ nữa.” Lúc nhắc đến Triệu Hoằng Lâm, nụ cười trên mặt Trần Vi càng thêm sáng lạn.