Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 191 : Dự định của Trần Ông Thị

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Triệu phủ bên này, đầu tiên là Triệu lão nhị mang đặc sản giao cho gia đinh, sau đó vội đi tìm Triệu Tín Lương nói chuyện.



Ai cũng nhìn thấy sắc mặt Triệu lão nhị có vẻ kỳ lạ, trong lòng không khỏi lo lắng, Phương thị đầu tiên là nghĩ đến Lý thị đang mang thai.



Chờ Triệu lão nhị kéo Triệu Tín Lương đến một nơi yên tĩnh, mới nói: “Đại ca, hôm nay ‘dai tẩu’ đến thôn.”



“Hả? Gì chứ, đại tẩu đệ từ sáng giờ đều ở trong phủ đâu có xuất môn.” Triệu Tín Lương nghe hai tiếng “Đại tẩu” phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Nhâm thị.



Triệu lão nhị lập tức xua tay, cuống cuồng nói: “Không phải, ‘đại tẩu’ mà đệ nói chính là Lã Phượng Hoa kia. “



Giống như bị người ta đâm vào tim, đau đến phát điên, thở không nổi. Triệu Tín Lương mở to hai mắt nhìn nhị đệ mình, hai tay run nhẹ nắm chặt thành quyền.



“Nàng ta đến đó làm gì?” Giọng nói Triệu Tín Lương băng lãnh cực điểm, lâu rồi không nhắc đến Lã thị, bây giờ đột nhiên có tin tức của bà ta, có vẻ đột ngột.



“Đệ cũng không biết nữa, chỉ biết là lúc sáng sớm đệ nghe mọi người trong thôn đều bàn luận, hỏi kỹ, mới biết Lã Phượng Hoa đến, bọn họ đều xác định người ngồi trên xe ngựa chính là Lã Phượng Hoa, không có sai” Triệu lão nhị chắc chắn nói, sau đó phi một cái, “Phi, cũng không biết nàng ta quay lại làm gì, chẳng lẽ sống trong nhung lụa quá mức sung sướng rồi, nên nghĩ là quay về xem cả nhà chúng ta sống vất vả ra sao ư? Hừ, đáng tiếc nàng ta nghĩ lầm rồi, chúng ta bây giờ sống rất tốt.”



“Đệ thấy nàng ta sao?” Triệu Tín Lương thở một hơi nặng nề, sau đó hơi buông lỏng nắm tay.



Triệu lão nhị lắc đầu, biểu tình so với Triệu Tín Lương còn tức giận hơn: “Lúc đó đệ úuống ruộng tưới nước cho mấy loại dược liệu mà Tương Nghi trồng, nên bỏ lỡ. Nếu như bị đệ bắt gặp, không phải nói đệ sẽ đánh cho nàng ta một trận.”



“Được rồi, chúng ta quay lại đại sảnh dùng cơm, mọi người đang chờ.” Triệu Tín Lương khoát khoát tay, một mình đi trước.



Triệu lão nhị thấy thái độ của đại ca quá mức lạnh nhạt, cũng không hiểu là vì sao, nhưng đây là chuyện riêng của đại ca, hắn không thể xen vào.,



Chờ hai người quay lại, Nhâm thị cùng bọn nha hoàn đã bày xong bàn tiệc, Phương thị lo lắng hỏi: “Lão nhị, đã xảy ra chuyện gì sao?”



“Nương, không có việc gì, chúng ta ăn cơm đi, Nhị đệ khó có khi đến đây.” Triệu Tín Lương giành trả lời trước, hắn nghĩ đến cuộc sống cả nhà bây giờ rất mỹ mãn, không thể để chuyện Lã Phượng Hoa làm mọi người mất hứng, như vậy sẽ làm cuộc sống của mọi người bị nhiễu loạn.



Vì để cho bầu không khí bình thường lại, Triệu Tương Nghi liền bắt đầu kể chuyện: “Mọi người biết không, ca ca quả thật rất phong độ, không người nào cưỡng lại được, già trẻ cũng không tha.”


Sắc mặt Trần Ông Thị trầm xuống, không còn vui sướng như lúc nãy: “Muội vốn không nói, bởi vì nói sẽ làm tỷ thêm phiền não…Một năm trước, chức quan đại nhân nhà muội bắt đầu dao động. Cụ thể như thế nào muội cũng không biết, có điều hình như là do đại nhân nhà muội không phục tể tướng đương triều, không có giống mấy quan viên khác xu nịnh tể tướng, nên đại nhân nhà muội thế lực suy yếu, trong triều bị người ta khi dễ…Đại nhân nhà muội đoán, trễ nhất là mùa xuân năm sau, có thể bị cách chức, ngay sau đó sẽ đuổi về quê, như vậy cả nhà có thể bình an sống qua ngày, rời xa phân tranh triều đình….”



“Cho nên muội muốn, Vi nhi không gả vào gai đình nhà quan, nếu không sẽ lo sợ suốt ngày, không bằng sớm định một mối hôn sự tốt cho Vi nhi. Chọn Tử Quân nhà tỷ thì không còn gì tốt hơn, tài lựa nhà tỷ hùng hậu, lại không dính vào quan trường, Tử Quân lại tài năng, đến lúc đó Vi nhi nhà muội có thể bình an mà sống, muội chỉ mong con bé có thể bình an mà thôi, không trông mong con bé bay lên cao thành phượng hoàng”



“Chuyện triều đình, phụ nhân như tỷ không biết gì, nhưng ý của muội tỷ hiểu.” Ông Thị nghe xong, suy nghĩ nói, “Thế nhưng, chuyện nữ nhi tình trường, tỷ không muốn miễn cưỡng con trai mình, trừ phi nó chạy đến trước mặt tỷ mà nói không phải Vi nhi thì không cưới, bằng không, tỷ sẽ không đem việc này định xuống. Hơn nữa chờ hai đứa lớn lên, hiểu chuyện, không chừng còn hợp ý nhau, đến lúc đó cho … hai đứa nó định hôn, như vậy là ổn thoả. Muội cũng biết, danh dự của nữ nhi rất quan trọng, lúc này mà định hôn, ngày sau hối hận, thì hỏi Vi nhi sao có thể lấy người khác?”



Mặc dù Ông Thị nói xong rất có đạo lý, nhưng Trần Ông Thị như trước có chút mất hứng: “Chuyện sau này cũng đâu thể nào biết, không chừng, Tử Quân lại bị một nữ nhân bên ngoài dụ dỗ, nhất thời thay đổi tâm ý chưa biết chừng.”



“Tử Quân nhà tỷ, là người không có mắt nhìn người? Sau này nó nhìn trúng cô nương nhà nào, thì nhất định là trong trăm người chỉ có một, có thắp đèn lồng cũng tìm không ra một cô nương tốt thế.” Ông Thị có chút tức giận với cách nói của muội muội, vì vậy giọng nói cũng không còn ôn hoà nữa.



Trần Ông Thị không muốn vì việc này mà khiến tỷ tỷ tức giận, dù sao nhà bà ta sau này phải dựa vào bùi gia. Nghĩ thế, Trần Ông Thị thầm cười, đều nói làm quan là quyền cao chức trọng, thương nhân thấp hơn bọn họ một bậc, nào ai có thể thể hiểu sâu xa bên trong….



Chỉ có bà ta đứng giữa mới có thể hiểu, làm quan cũng chỉ là một lúc toả sáng, nói không chừng hôm nay ngươi thăng quan tiến chức, ngày mai lại gặp tai ương tù ngục, thậm chí mất mạng, sống hay chết, chỉ dựa vào lời nói của thánh thượng. Đại vị của thương nhân tuy không bằng nhà quan, nhưng lại ổn định, mọi việc mình làm chủ, hơn nữa tài lực hùng hậu, cuộc sống xa hoa này bọn họ cũng trải qua?



Đây cũng là nguyên nhân bà ta muốn gả con gái cho Bùi Tử Quân



Biết rõ, tài lực hùng hậu, bà bà [mẹ chồng] hiền lành, bàn về các mặt, bùi gai al2 ứng cử viên tốt nhất



Chỉ là Ông Thị do dự khiến bà ta nôn nóng, xem ra muốn cho hai nhỏ đến với nhau, còn phải đi qua một con đường gập ghềnh nữa, xuống tay với trưởng bối không được, thì xuống tay với đứa nhỏ là được rồi.



Bà không tin với tướng mạo của con gái mà không thể khiến Bùi Tử Quân động lòng?



Thời gian còn nhiều, hai đứa còn nhỏ, chỉ cần có thời gian và cơ hội để bọn nhỏ thân cận với nhau, nói không chừng sẽ chuyển biến tốt.



Nghĩ như vậy, Trần Ông Thị an định trong lòng không ít, sau đó bắt đầu thân mật với tỷ tỷ Ông Thị không ít.



Chỉ là Trần gia ở huyện Giang Ninh lâu như vậy, khiến Bùi Tử Quân buồn khổ vô cùng, vốn hắn và Trần Vi gặp nhau là chuyện bình thường, nhưng có Trần Ông Thị ra sức tác hợp, lại làm cho Bùi Tử Quân ở mỗi một lần gặp Trần Vi đều không được tự nhiên.



Trần Vi cũng có cảm giác như Bùi Tử Quân, nàng chỉ xem Bùi Tử Quân là ca ca, cũng không có tâm tư gì khác, cho nên rất mẫn cảm với hành động của mẫu thân, hành động của bà khiến Trần Vi rất là xấu hổ.



Hai người phiền muộn không ít, rốt cuộc nói thẳng với nhau, để vị kia bớt xen vào phải đóng kịch,sau khi đạt thành hiệp nghị, lời nói cử chỉ cũng nhẹ nhàng rất nhiều, bởi vì trước mặt người khác, bọn họ luôn ăn ý phối hợp rất mệt nhọc