Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 201 : Triệu Hoằng Lâm sa sút

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Quay lại hiệu thuốc, Trương chưởng quỹ đã sớm ở đó chờ mình đã lâu, hơn nữa ngoài ý muốn, Triệu Tương Nghi cũng ở đó, điều này làm Triệu Hoằng Lâm không biết làm sao



Song hắn hắn giữ bình tĩnh ngồi xuống đối diện hai người.



“Trương bá bá đã nói với muội chuyện đã xảy ra.” Triệu Tương Nghi lời ít mà ý nhiều.



“À.” Triệu Hoằng Lâm ậm ừ đáp một tiếng, sau đó nói, “Cũng đã kết thúc.”



“Nữ nhân kia thì sao?” Triệu Tương Nghi hỏi.



“Bà ta à, sau này sẽ không xuất hiện tước mặt chúng ta, muội không cần lo lắng, không cần quan tâm an nguy của bà ta, bây giờ bà ta đã có một khoản tiền đủ để sống cả đời rồi.” Triệu Hoằng Lâm nhàn nhạt đáp, nở một nụ cười gượng gạo, “Tiểu muội, từ hôm nay trở đi, muội có thể không buồn không lo sống vui vẻ, không còn điều gì khiến muội không vui vẻ hết.”



Không biết vì sao a, khi tất cả đã kết thúc, Triệu Hoằng Lâm cảm thấy không vui vẻ như trong tưởng tượng…….



Không có cảm giác nhẹ nhõm, ngược lại không biết vì sao, cảm thấy cả người càng thêm nặng nề.



Chẳng qua là đột nhiên không thích ứng được, tiếp theo hắn chẳng biết nên làm gì.



Trương chưởng quỹ tiền bán số dược liệu kia để trước mặt Triệu Hoằng Lâm.



Triệu Hoằng Lâm chỉ lấy ba thành, theo như cam kết đưa cho Trương chưởng quỹ bảy thành.



Rồi trịnh trọng “Cám ơn”



Hai người nói lời ly biệt, bởi vì xong chuyện này, bọn họ sẽ không thể tiếp tục hợp tác, dần dà, tình bằng hữu nhạt mất.



Cuối cùng, Trương chưởng quỹ lấy tiền, cũng cam kết sẽ thủ khẩu như bình [miệng kín như bưng], về sau, ông không còn là Trương Xương Niễn, đổi lại tên, mang theo số tiền lớn này đến một địa phương không ai biết mình là ai, bắt đầu lại cuộc sống mới.




Làm chuyện mình thích, vì mục tiêu mà cố gắng, còn tốt hơn việc lúc trước vì cừu hận báo thù mà phải bắt ép mình làm chuyện mình không thích



Có suy nghĩ như vậy, Triệu Hoằng Lâm giống như khôi phục lại ý chí chiến đấu, cảm thấy có hy vọng mà đứng lên bước tiếp.



Người một nhà ở cùng nhau, hòa hòa khí khí nói rất nhiều, không có bất kỳ tị hiềm, cũng sẽ không giống như những ngày trước kiêng kỵ khi nói tới Lã thị, ngược lại rất tự nhiên nhắc đến nàng ta, còn bình luận một phen, hơn nữa cũng không thương hại đối với kết quả của nàng ta, cho là báo ứng nàng ta nên nhận.



Từ lúc nàng ta chọn lựa như vậy,thì phải nghĩ đến hậu quả nhận lấy.



Mà Triệu Hoằng Lâm ngồi gần Triệu Tương Nghi, nhẹ nhàng ôm nàng thâm tình nói câu: “Tiểu muội, cám ơn muội.” Chính vì hành động an ủi này của nàng, mới có thể làm cho mình tìm lại niềm vui thú trong cuộc sống, có nỗ lực và động lực, từ đó mà đứng lên lần nữa, tiếp tục sống.



“Chúng ta là người một nhà, người một nhà không cần phải nói cảm tạ.” Triệu Tương Nghi nháy mắt với Triệu Hoằng Lâm, về sau dựa vào lòng hắn, an tâm ngửi mùi thơm nhẹ nhàng từ người hắn……



Mùa hè năm nay đối với nàng mà nói, là một mù hè vui vẻ và nhẹ nhõm, mặc dù trời nắng chan chan, nhưng nàng không có cảm giác khó chịu.Xung quanh nàng, đều là chuyện tốt, không có bất kỳ chuyện nào khiến nàng không hài lòng, lúc này, nàng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ.



Từ sau ngày đó mọi chuyện bắt đầu bình thường lại, cả Triệu phủ bắt đầu khẩn trương mà hưng phấn mong đợi tiểu bảo bảo trong bụng nhâm thị ra đời.



Năm tháng qua thật nhanh, qua hai màu hạ thu, chớp mắt đã là màu đông.



Trước khi hết tháng mười một, khí trời lạnh giá khiến ai nấy đều không muốn bước chân ra khỏi cửa, ở Triệu phủ, lại náo nhiệt rất thần kỳ.



Hai mươi hai tháng mười một hôm đó, Nhâm thị bình an thuận lợi sinh một đứa bé trai nặng tám cân, trên dưới Triệu phủ vui mừng, đem giá lạnh mùa đông ấy tất cả đều vui mừng mà hòa tan.



Tiểu thiếu gia xuất thế, cây cối trong phủ khô héo đã lâu, bỗng một đoá hoa mai trên cây nở sớm, Triệu Tín Lương cảm thấy tình cảnh này rất may mắn, cho là điềm lành, cho nên cao hứng, đặt tên cho con trai nhỏ là – Kỳ



Xếp theo thứ tự hàng chữ Triệu gia, đời cháu đều thêm chữ “Hoằng”.



Triệu Hoằng Kỳ, tên này nghe thật đáng yêu lại đẹp trai.