Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 203 : Tương Liên kể khổ
Ngày đăng: 09:51 18/04/20
Edit: Thiên Âm
Triệu Tương đi theo gia đinh đến khách sảnh, không ngờ lúc này lại có nhiều người như vậy, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Nhưng lúc này nàng có nỗi khổ muốn nói, không thể yêu cầu hơn, nên không để ý đến nhiều vậy.
Gia đinh lui ra, còn không đợi đám người Phương thị thấy mặt Triệu Tương Liên cho rõ, Triệu Tương Liên phịch một cái quỳ xuống trước mặt mọi người khóc, bi thương nhìn Phương thị cầu cứu: “Bà nội, bà cứu con đi, bà nội, nếu còn ở trong nhà kia một ngày, sẽ không sống nổi mất”
Mọi người căn bản không dự liệu được Triệu Tương Liên sẽ làm ra hành động lớn như thế, cho nên nàng làm như vậy, ngược lại khiến không ít người kinh sợ.
Nhâm thị đứng gần Triệu Tương Liên nhất, thấy thế cúi người đỡ Triệu Tương Liên đang khóc đứng dậy: “Đã xảy ra chuyện gì, từ từ nói, cùng là người một nhà, không nên quỳ lạy thế.”
Triệu Tương Liên khóc đỏ mặt, hai vai run run đứng dậy, nàng năm nay 18, nhưng vóc người lại giống bằng với Triệu Tương Nghi, bộ dáng nhìn qua cũng lộ vẻ non nớt, cho nên nhìn không giống Đại Cô Nương mới 18.
“Đúng vậy a, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên khóc lóc? Có phải là kế mẫu kia lại đánh cháu?” Triệu lão gia tử tuy nói không thích người Tam Phòng, nhưng đối với hai hài tử này,vẫn còn có chút thương yêu.
Chỉ là huynh đệ bọn họ ở riêng nhiều năm, rất nhiều việc mà ông và Phương thị không thể làm chủ...... Cho dù là đau lòng bọn nhỏ, có lúc cũng không thể ra sức.
“Cha nương cháu muốn bán cháu..... Ô ô” Triệu Tương Liên khàn khàn cổ họng, một hơi nói uỷ khuất trong lòng ra, mái tóc tán loạn, trên mặt cũng đầy nước mắt, nhìn bộ dáng phong trần mệt mỏi này của nàng, hẳn là trốn nhà chạy đến.
“Cái gì? Đám hỗn trướng kia thật không có thiên lý mà.” Phương thị nghe vậy căm phẫn mắng.
Nhưng Triệu lão gia tử nghe xong, lại lạnh lùng nhìn Triệu Tương Liên: “Đây là cháu đáng đời”
“Cha, chớ dọa hài tử.” Nhâm thị không biết nội tình, thấy Triệu Tương Liên bởi vì tiếng gầm giận dữ của Triệu lão gia tử mà người run rẩy, vội vàng che chở an ủi nàng.
Triệu lão gia từ khoát khoát tay khuyên những người đồng cảm với Triệu Tương Liên: “Để cho nó đi đi, đây là do nó tự nguyện” Triệu lão gia tử tức giận, cũng chỉ vào Triệu Tương Liên nói, “Tất cả quên hết rồi hả, ta đã già nhưng chưa bao giờ quên lời nói của nó. Còn nhớ rõ có một lần người Bùi gia đến, nói muốn mua Tương Nghi đi làm nha hoàn, khi đó chúng ta liều mạng phản kháng, nhưng nha đầu lại còn tự mình muốn đi, ta kéo nó lại, các ngươi có biết nó nói với ta cái gì không?”
“Nó nói là nó tự nguyện” Triệu lão gia tử nổi dóa, “Còn nhỏ tuổi đã lập chí muốn làm thông phòng tiểu thiếp, chúng ta còn ngăn nó làm cái gì? Đừng cản trở nó đi hưởng thanh phúc”
“Ông nội, ông nội cháu sai rồi, cháu biết là cháu sai” Triệu Tương Liên vội vàng tiến lên mấy bước, quỳ trước mặt Triệu lão gia tử,ôm lấy chân của ông khóc ròng nói, “Cháu bây giờ rất sợ, sợ Nhị nương muốn đem cháu bán cho một ông già ở trên trấn, ông ấy đã sáu mươi tuổi rồi, còn muốn mua cháu làm di nương, ông nội, bà nội, hai người ừng bỏ rơi cháu mà”
“Thật là quá đáng” Lý Đằng dương vốn không lên tiếng đứng ở một bên không nhìn nổi rồi, cả giận nói, “Coi như không phải là con ruột của mình, sao lại ngoan tâm thế này” Dứt lời,còn yêu mến xoa đầu Mẫn Mẫn an ủi.
“Mẫn Mẫn yên tâm, cha sẽ không như vậy.”
Mẫn Mẫn an tâm nhìn Lý Đằng Dương, gật đầu, cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Triệu lão gia tử sau khi nghe lời,Triệu Tương Liên, trong lòng không khỏi tức giận, khẩu khí cũng mềm xuống. Vội vàng ôm Triệu Tương Liên, vỗ vỗ vai của nàng: “Cháu yên tâm, ông nội cháu là người như thế nào mà bỏ rơi cháu được? Chẳng qua là lời nói lúc trước của cháu làm tim ông nội giá băng......”
Triệu Tương Liên cắn thật chặt môi mình, nước mắt từng giọt rơi xuống: “Cháu thật sự không nghĩ ra được, cháu năm nay chỉ mới mười tám, tại sao không duyên không cớ bị một ông già chà đạp......”
“Tương Liên tỷ, bọn họ lấy của đối phương bao nhiêu tiền?” Triệu Tương Nghi đột nhiên ngồi thẳng người hỏi Triệu Tương Liên
Người Triệu Tương Liên khẽ run, sau đó đẩy nhẹ Triệu lão gia tử, đứng dậy chuyển sang Triệu Tương Nghi bên này, nhanh chóng lau khô nước mắt nức nở nói: “Tỷ không rõ lắm đại khái là bao nhiêu, nhưng nhất định không phải ít, nếu không nhị nương cũng sẽ không kiên trì muốn bán tỷ như vậy...... Ngày trước cũng có người muốn mua tỷ, chẳng qua là ra giá quá thấp, nhị nương không vui, cho nên vẫn kéo dài tới hiện tại.”
Triệu Tương Nghi nghe xong, trong lòng hơi nổi lên gợn sóng.
“Nương......” Sắc mặt Triệu Tương Nghi theo sát sau lưng Nhâm thị, kéo dài giọng nói làm nũng.
Nhưng là không có tác dụng, Nhâm thị rất kiên quyết
Ngày hôm sau, Triệu lão tam và Lục thị lại tìm cửa, hỏi thăm Triệu Tương Liên có ở trong phủ không, Nhâm thị phủ nhận, nói mình không có gặp Triệu Tương Liên, cũng sai bọn hạ nhân ngănTriệu lão tam và Lục thị, không cho bọn họ vào đại môn.
Triệu lão tam nổi đóa, xoay người đến Thiên Hi Lâu tìm Triệu Tín Lương, kết quả bị Triệu Tín Lương quăng một cái tát,còn mắng hắn”Khốn kiếp”, Triệu lão tam bị đánh, càng khẳng định Triệu Tương Liên ở trong Triệu phủ, vì thế quay lại đại náo một trận.
Nhâm thị cuối cùng thừa nhận Triệu Tương Liên ở trong phủ, không cho hắn mặt mũi, nhưng Triệu lão tam lại chiếm ưu thế vì mình là cha ruột Triệu Tương Liên, càng không ngừng xung đột với Nhâm thị, nói là nàng nhiều chuyện, Triệu Tương Nghi là khuê nữ của hắn, hắn muốn con bé làm gì thì phải làm cái đó, Nhâm thị cũng không thể xen vào.
Nhị lão nghe vậy, tức giận đánh Triệu lão tam một trận, Triệu lão gia tử nổi giận nói: “Cái nhà này ta lớn nhất, ta không có chết, ai cũng đừng nghĩ làm chủ cho Tương Liên”
Đang lúc hai phe huyên náo không thể tách ra, người bên Triệu gia thôn đến.
Là Sử lão gia phái người đi Triệu gia thôn thăm hỏi tin tức của Triệu Tương Liên, thấy nàng không có ở đây, đám người Triệu lão tam lại không có, giận dữ, bảo là muốn bỏ cửa hôn sự này.
Triệu lão tam và Lục thị nghe xong, trợn tròn mắt.
Nhưng chỉ có đám người Triệu Tương Nghi biết, thay vì nói Sử lão gia nổi trận lôi đình, chẳng bằng nói ông ta chột dạ, cho nên nhân cơ hội nổi giận muốn đổi ý, kì thực là tin lời nói dối của Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm.
Nghe tin này, Triệu lão tam và Lục thị không hồ nháo với họ nữa, vội vàng đi tìm Sử lão gia hỏi nguyên do.
Sau khi ổn định thế cuộc, Triệu Tương Liên biết được ngọn nguồn câu chuyện, lập tức há to miệng, khóc lớn khấu tạ mọi người
Mọi người thấy nàng cũng thực đáng thương, chủ động chứa chấp nàng, cũng cam kết đợi chuyện này hoàn toàn giải quyết xong, mới để nàng trở về, nếu không tất cả mọi người không an lòng.
Cùng lúc, Nhâm thị nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy việc cấp bách là phải giúp Triệu Tương Liên một cửa hôn sự, nàng năm nay cũng đã 18 rồi, đừng nói là lập gia đình, ngay cả mối hôn sự nghiêm chỉnh cũng không có, nói cho cùng, là bọn Tam Phòng làm cha mẹ thiếu suy xét, ích kỷ.
Chỉ là, làm mai cũng không đơn giản, nhỡ không nhìn người đúng, đến lúc đó Triệu Tương Liên sẽ khổ cả đời.
Mắt thấy Triệu Tương Nghi cũng 14 tuổi, Nhâm thị tuy nói muốn giữ nha đầu này mấy năm, nhưng cũng không thể vì vậy mà làm trễ nãi nàng, cho nên ngay từ mùa đông năm ngoái, Nhâm thị bắt đầu xem xét các ứng cử viên cho Triệu Tương Nghi.
Bây giờ có mấy nhà đúng yêu cầu, nhưng địa vị cũng hơi cao chút, không thích hợp cho Triệu Tương Liên, xem ra, làm mai cho Triệu Tương Liên, còn phải chờ thêm một khoảng thời gian.
Sử lão gia bên kia không tới mấy ngày liền cường thế từ hôn, vốn không phải là cưới chánh thất, chỉ là nạp một thiếp mà thôi, cũng không phải chính thức, thêm nữa bản thân Sử lão gia là người có tiền, người Tam Phòng cũng không nắm bắt được tâm ý của ông ta.
Sử lão gia tuy còn hơi tức giận, nhưng sau khi từ hôn liền đòi tiền bán thân về, một đồng cũng không thiếu, Lục thị và Triệu lão tam tức giận, đem nguyên nhân ném lên đầu đại phòng.
Thái độ của đại phòng rất rõ ràng, thấy thế liền nói, hôn sự của Triệu Tương Liên sẽ do họ lo.
Đứa bé kia, nếu như bọn họ không ra tay giúp, đến lúc đó sẽ còn một “Lão gia” khác đến huỷ hoại đời nàng......
Hơn nữa vì phòng ngừa cử động của người Tam Phòng, Triệu Tín Lương dứt khoát quyết định, để Triệu Tương Liên ở lại Triệu phủ, chờ tìm được một mối hôn sự.
Người tam phòng tuy tức giận, nhưng đối với cái quyết định này giơ hai tay tán đồng, thứ nhất hôn sự của Triệu Tương Liên không cần bọn họ quan tâm, lấy thân phận địa vị của đại phòng lúc này, có thể tìm được cá nhà chồng mới giàu có cho Triệu Tương Liên, so với việc đem nàng lam tiểu thiếp còn lợi hơn, thứ hai, trong nhà bớt đi một miệng ăn, tiết kiệm được một khoản.