Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 211 : Tìm chứng cứ

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



“Chẳng lẽ muội muốn?” Tim Trần Vi đập nhanh hơn.



Triệu Tương Nghi gật đầu: “Làm như vậy, đối với tỷ và tỷ ấy đều công bằng.”



“Tương Nghi, cám ơn muội.” Sắc mặt Trần Vi trở nên ôn hoà hơn, nước mắt ngay vành mắt, ánh lên như châu ngọc.



Triệu Tương Nghi đứng dậy vỗ vai Trần Vi: “Muốn cảm ơn muội, thì đợi đến lúc trở thành đại tẩu muội, thì hãy yêu thương muội được không?”



Tề Uyển Dao và Trần Vi, lúc này Triệu Tương Nghi có khuynh hướng nghiêng về Trần Vi hơn.



Hai gò má Trần Vi đỏ ửng, đối với sự trêu chọc của Triệu Tương Nghi, nàng không có nói lại, tâm tình rất là kích động nhưng đồng thời mơ hồ lo lắng.



“Như vậy, tối hôm qua tỷ đã thất thố đến mức nào?” Nàng cẩn thận bắt đầu hỏi vấn đề này.



Triệu Tương Nghi mỉm cười, lắc đầu muốn nàng an tâm: “Ngoại trừ muội, không có ai thấy hết.”



Trần Vi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, thực sự tốt quá rồi.”



Sau giờ ngọ, Triệu Tương Nghi dành chút thời gian qua hiệu thuốc tìm Triệu Hoằng Lâm.



Đụng phải Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi vốn kinh ngạc nhưng đè xuống thổn thức trong lòng.



Từ khi Bùi Tử Quân trở về, nàng vẫn bị vây trong cảm giác không giải thích được, vui vẻ xen lẫn lo lắng, kích động xen lẫn bất đắc dĩ, nàng sống qua hai kiếp người chưa bao giờ có cảm giác này.



Nàng cố ép nàng không nên suy nghĩ, không nên tìm hiểu nguyên nhân…..Hoá ra, tất cả là do nàng hiểu lầm, nhưng chuyện Trần Vi gả cho Bùi Tử Quân là thật.



Như vậy, mình đang ép bản thân không nên thừa nhận điều gì đây?



Triệu Tương Nghi hồi hồn, đối mặt với Bùi Tử Quân, chào hỏi xong liền đi vào trong hiệu thuốc, nàng không có dũng cảm suy nghĩ tiếp nữa, lúc này nên giải quyết chuyện giữa Trần Vi và Tề Uyển Dao cho tốt đã.



Bùi Tử Quân thấy thái độ lãnh đạm của Triệu Tương Nghi, cảm thấy bị tổn thương, nhưng khi nghĩ đến biểu hiện ghen tuông tối hôm qua của nàng, tâm tình tốt hơn nhiều.



Triệu Hoằng Lâm đang cùng chưởng quỹ quyết sách lợi nhuận hai tháng này.



Thấy Triệu Tương Nghi tới, ra dấu với nàng, Triệu Tương Nghi hiểu ý, đi vào trong phòng chờ hắn.



Thật lâu, Triệu Hoằng Lâm mới giải quyết xong công việc, bớt chút thời gian qua gặp Triệu Tương Nghi. Thấy nàng đang ngồi ngay nàng trước bàn, đúng làhiếm khi thấy nàng như vậy, tâm tình cũng tốt hơn bước đến trêu ghẹo: “Nhất định có đại sự gì muốn tìm ca, nếu không muội sẽ không có ngồi ở đây lâu như vậy.”



Triệu Tương Nghi liếc mắt nhìn Triệu Hoằng Lâm, lúc này nàng không có tâm tình đùa giỡn với hắn, chỉ lo lắng, nếu mình nói cho Triệu Hoằng Lâm nghe, hắn sẽ nghĩ thế nào?



“Nói đi, chuyện gì.” Triệu Hoằng Lâm ngồi đối diện Triệu Tương Nghi, có điều hắn suy đoán chuyện Triệu Tương Nghi muốn hỏi có liên quan đến Bùi Tử Quân và Trần Vi.



“Ừ...” Triệu Tương Nghi chống cằm, không biết nên nói sao đây.



“Khó nói lắm à?” Tâm tình Triệu Hoằng Lâm rất tốt thậm chí nghĩ muốn trêu Triệu Tương Nghi.



“Muội biết.” Triệu Tương Nghi nghiêm túc hẳn, không cười, nhìn Triệu Hoằng Lâm, “Ca không thích muội hỏi chuyện của ca và Tề Uyển Dao tỷ tỷ.”



Triệu Hoằng Lâm nghe vậy quả nhiên mâu quang tối sầm lại, nụ cười trên mặt cũng mất.



Gật đầu: “Ừ, bởi vì muội không hiểu được cảm gíac của ca đâu.”



“Là bởi vì thấy được Uyển Dao tỷ tỷ không giống như trước kia, nhưng cũng luyến tiếc không muốn buông tỷ ấy ra đúng không? Nghĩ muốn tìm chứng cứ chứng minh suy nghĩ của mình là đúng, để hết hy vọng với tỷ ấy, nhưng không dám đối diện thật với chân tướng, tự lừa mình, một ngày rồi qua một ngày, phải không?” Triệu Tương Nghi không khách khí chút nào nói trúng tâm tình của Triệu Hoằng Lâm, thấy thần sắc kinh ngạc của hắn, nàng nói tiếp, “Cho nên mới đến hỏi muội chuyện túi hương, khó khăn lắm mới có dũng khí để nghe, nhưng lại không biết được kết quả, nên tâm tình không tốt?”
“Chuyện Trần tiểu thư giao cho ông, ông có làm tốt không?” Tuy đã chắc chắn phỏng đoán trong lòng, nhưng hắn vẫn muốn nghe Trần lão tam thừa nhận.



Trần lão tam nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Lâm, thân thể lay động còn lợi hại hơn, môi run run, nói không nên lời



“Muốn ta nhắc nhở sao?” Giọng nói Triệu Hoằng Lâm càng lạnh thêm, “Mấy năm any, Trần tiểu thư vẫn nhờ ông đưa thư, đều đi nơi nào rồi?”



“Tôi, tôi đã đưa đi…” Trần lão tam cắn chặc môi, cả người run run đã bán đứng ông ta.



“Đưa đi? Chỉ sợ đưa cho người khác đi….” Lúc Triệu Hoằng Lâm nói chuyện, lấy trong hà bao một thỏi mười hai lượng bạc, để xuống bàn, “Hôm nay ta tới đây, vì muốn biết chân tướng, sẽ không làm khó ông.”



“Ông nếu thức thời, tất cả sẽ là của ông.” Triệu Hoằng Lâm nói, đẩy thỏi bạc về phía Trần lão tam.



Trần lão tam yên lặng nhìn bạc, trán thấm đầy mồ hôi.



“Ông không có lựa chọn đâu, bởi vì nếu ông nói dối, hoặc không nói cho ta biết, ta cũng có biện pháp làm ông mở miệng nói. Có điều đến lúc đó, ông cũng không có chỗ tốt, đồng thời cũng vì sự ngu xuẩn này mà trả giá lớn.” Giọng Triệu Hoằng Lâm lạnh như băng.



Trần lão tam nhìn cũng không dám nhìn Triệu Hoằng Lâm, chỉ cuối đầu, hai tay nắm chặt vào nhau, tận lực đè nén nỗi sợ trong lòng.



“Tôi, tôi nói.” Trần lão tam ép buộc, gật đầu đống y nói, len lén nhìn Triệu Hoằng Lâm. Ông ta tuyệt đối tin tưởng, thei61u niên nhỏ hơn m2inh nhiều tuổi này sẽ có cách khiến ông ta hối hận.



Cho nên, ông chọn nói thẳng.



“Năm năm trước, Trần tiểu thư tìm tôi, lúc đó tôi rất kinh ngạc, cô ấy là một người tôn quý, sao lại biết tôi…” Trần lão tam bắt đầu thuật lại câu chuyện, “Sau lại biết được, là bởi vì tôi từng sửa đình trong Triệu phủ, cô ấy gặp qua tôi, rồi phái người thám thính.”



“Cô ấy cho tôi không ít bạc, muốn tôi giúp nàng làm một chuyện.” Trần lão tam nói đến đây, sợ hãi nhìn Triệu Hoằng Lâm, “Cô ấy muốn tôi một tháng sau đến kinh thành một chuyến, giúp cô ấy đưa thư đến Triệu phủ, tận tay đưa cho đại thiếu gia Triệu phủ. Tôi nghĩ, chỉ là truyền thư đơn giản vậy thôi mà có nhiều chỗ tốt như vậy, sảng khoái đáp ứng... Một tháng sau, ta đến kinh thành, Trần tiểu thư quả nhiên sai nha hoàn cận thân đưa thư cho tôi, tôi cầm thư ly khai kinh thành, nha hoàn kia còn dặn tôi ngày tháng đến kinh thành lần nữa, từ đó trở đi, mỗi khi đến kinh thành, đều là nha hoàn đó thông báo ngày gặp lần sau, lặng lẽ nhớ kỹ trong lòng không dám quên.”



“Sau đó ông đem thư cho ai?” Triệu Hoằng Lâm nghiến răng, mơ hồ từng chữ qua mỗi kẽ răng thốt ra.



Trần lão tam sợ hãi, cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch: “Tôi, tôi vốn muốn đưa cho Triệu triệu đại thiếu gia “



“Nhưng cuối cùng ông không đưa cho hắn.” Hai tay Triệu Hoằng Lâm tay ẩn ở trong tay áo, chậm rãi thành quyền.



“Không đúng, không đúng, tôi thật không phải là cố ý làm vậy, làm vậy đối với tôi có tốt gì.” Trần lão tam vội vã giải thích, trong lời nói còn mang theo sợ hãi, “Lúc đưa thư đến, Triệu đại thiếu gia không có ở quý phủ, tôi đáp ứng Trần tiểu thư sẽ đưa thư đến tận tay vị ấy, vì vậy ngồi chờ trước cửa phủ.”



“Khi đó, có một tiểu cô nương đi tới, hảo tâm hỏi tôi sao lại ngồi đó. Tôi biết cô nương đó, đó là dưỡng nữ của Triệu bộ đầu, hơn nữa tôi còn biết cô ấy và Triệu đại thiếu gia rất thân thiết, liền đem việc này nói ra, cô nương đó muốn tôi đưa thư cho cô ấy, còn hứa sẽ thay tôi chuyển giao cho.”



Triệu Hoằng Lâm nghe được gân xanh nổi lên, hắn không muốn điều gì, sao hết lần này tới lần khác đều xuất hiện vậy.



Giờ này khắc này, hắn có chút hận mình sao lại mẫn cảm như thế, Trần lão tam nói sự thật, đó chính là sự thật hắn đã sớm đoán ra.



Quả nhiên là Tề Uyển Dao ngáng chân.



“Còn những lá thư khác thì sao?” Triệu Hoằng Lâm môi hơi run, là do tức giận.



“Cũng bởi vì tôi đưa cho cô nương ấy, việc này khiến tôi hối hận năm năm...” Trần lão tam thở dài, có chút hối hận nói, “Tôi không ngờ, khi tôi lần thứ hai đưa thư đến, gặp phải cô ấy… Cô nương ấy yêu cầu tôi đến chỗ yên tĩnh nói chuyện, cũng cảnh cáo, phàm là thư từ kinh thành gửi đến, đều phải giao cho cô nương ấy, hơn nữa muốn tôi vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt Triệu đại thiếu gia.”



“Tôi vốn không đồng ý, cô nương ấy lại uy hiếp nói, nếu như tôi không đáp ứng, sẽ đem chuyện Trần tiểu thư nhờ vả nói cho Triệu đại thiếu gia, nói là tôi làm việc không chu toàn, đem thư vứt bỏ, trốn tránh trách nhiệm. Tôi nghĩ đến quan hệ giữa cô nương ấy và Triệu đại thiếu gia, bọn họ nhất định sẽ tin tưởng cô ấy hơn tôi…Tôi chỉ là một tiểu nhân vật, không muốn gặp chuyện như vậy, lúc đó sợ hãi, đáp ứng yêu cầu, nghĩ dù sao hai bên cũng không biết, việc này cũng ngừng lại.”



Nói đến đây, Trần lão tam tỉnh ngộ nói: “Nhưng không ngờ, thư này một khi gửi là gửi hơn năm năm…Nói thật, Trần tiểu thư đối xử với tôi không tệ, năm năm cho tôi không ít chỗ tốt, nếu không phải vì Tề cô nương uy hiếp, tôi cũng không làm việc này đâu.”



“Cầm lấy bạc đi, đừng để ta nhìn thấy ông nữa.” Sắc mặt Triệu Hoằng Lâm hơi trầm xuống, đứng lên lai đi ra ngoài.



Chờ Triệu Hoằng Lâm ly khai, Trần lão tam lẩm bẩm nói: “Cậu ta chắc là Triệu đại thiếu gia… May mà mình nói thật.”