Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 218 : Theo ca đến quan ngoại

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Bên này, Tề Uyển Dao yếu ớt tỉnh lại.



Lúc này đã vào giữa trưa, nàng ngơ ngác hồi lâu.



Khi mở mắt ra nhìn thấy những gương mặt quen thuộc lo lắng đang vây xung quanh giường, Tề Uyển Dao không thích ứng được nhíu mày một cái, nghĩ thầm, lẽ nào đây là chính là cảnh sau khi chết?



Mọi người khi phát hiện ra, đều ở chỗ này, thương tâm sao?



Nhìn từng người xung quanh, có đại ca của nàng, hai người Triệu Hữu Căn và Quách thị, đám người Triệu Lỗi đều ở đây... Chỉ là không có Triệu Hoằng Lâm.



Ngay cả Triệu Tương Nghi cũng không có tới...



Bọn họ thất vọng với mình đến vậy ư?



Cho nên dù biết tin nàng chết rồi, cũng không chạy đến nhìn xem…



Nghĩ như vậy, trong mắt Tề Uyển Dao xuất hiện một tầng sương mông lung



Tề Sâm thấy muội muội đã tỉnh lại, không khỏi vui vẻ nói: “Uyển Dao, muội đã tỉnh rồi, thật tốt quá “



Tề Uyển Dao không hiểu, nàng nhìn mọi người lại lần nữa, sau giật mình ngồi dậy, bởi vì dùng sức quá lớn, động đến vết thương trên cổ tay.



Tề Sâm cả kinh lập tức bước đến cẩn thận nâng cổ tay nàng lên, nhẹ nhàng để vào chăn, dặn dò: “Cổ tay của muội bị thương quá nặng, mấy ngày này phải cẩn thận.”



“Muội, muội không có chết...” Tí tách, Tề Uyển Dao rơi nước mắt



Quách thị vội trấn an: “Nha đầu ngốc may mà mọi người phát hiện kịp, nếu không, mấy người bọn ta đau lòng muốn chết “



“Tại sao muốn cứu ta...” Tề Uyển Dao cúi đầu khóc, hai vai khẽ run, “Vì sao không để ta chết cho xong, ta sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa, ta làm cho mọi người thất vọng quá nhiều.”



“Uyển Dao, sao muội lại ngốc thế hả, muội còn có ca, chí ít ca ca vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi muội.” Tề Sâm thấy muội muội khóc, không khỏi oán Triệu Hoằng Lâm



Hắn vừa an ủi Tề Uyển Dao, vừa thỉnh cầu Triệu Hữu Căn, Quách thị bọn họ tránh chỗ khác.



Chờ mọi người đi hết, Tề Sâm ngồi cạnh mép giường, đau lòng ôm Tề Uyển Dao đang khóc, vỗ đầu nàng nói: “Nha đầu ngốc, sau này mặc kệ gặp phải chuyện gì đi nữa, muội chỉ cần biết, có ca ca giúp muội giải quyết là được.” Trong giọng nói mang chứa không hết ôn nhu.



Tề Uyển Dao cắn môi, nước mắt rơi lần nữa.



Nàng nghẹn ngào, vô cùng tuyệt vọng: “Ca, ca không nên cứu muội... Không có Hoằng Lâm, muội sống không bằng chết a.”



“Tiểu tử kia ở trong lòng muội quan trọng như vậy sao?” Tề Sâm nắm chặt song quyền



Tề Uyển Dao không phủ nhận, vô lực nói: “Trước kia ở Triệu gia thôn, ý huynh ấy, sau khi nhà chúng ta chuyển đi, muội rất đau. Chưa từng nghĩ tới còn có thể gặp huynh ấy... Sau khi gặp lại, muội lại không dám đối mặt với cục diện.”



“Cho đến hôm nay, giữa muội và huynh ấy không có gì cản trở, đột nhiên nửa đường nhảy ra một Trần Vi...” Tề Uyển dựa sâu vào lòng đại ca mình,”Ca, ca biết không, lần đầu gặp Trần Vi, tuy rằng khi đó muội không biết nàng là ai, nhưng cảm nậhn được kh1i thế áp bách tên người nàng ấy, nàng cao quý như vậy, ưu nhã mỹ lệ như vậy, muội đâu so được với nàng.”



“Ở trong mắt ca, muội vĩnh viễn là tốt nhất, ai cũng kém hơn.” Tề Sâm không chút do dự kiên định nói.



Tề Uyển Dao kinh ngạc, cười thê lương: “Nhưng Hoằng Lâm không cảm thấy như vậy... Huynh ấy nói ghét Trần Vi, nhưng thỉnh thoảng lại bị lời nói của nàng ấy làm cho xúc động... Có thể thấy được lực hấp dẫn của Trần Vi rất lớn. Giả như ngay từ đầu huynh ấy không ghét Trần Vi, như vậy kết quả là... Quan trọng nhất là —— “



Tề Uyển Dao cắn môi dưới, một lát sau mới thả ra: “Trần Vi và muội đều thích Hoằng Lâm.”



“Cho nên muội sợ, rất, rất sợ. Mấy năm qua, Hoằng Lâm đối với chuyện của muội và huynh ấy không phân định rõ ràng, càng khiến muội sợ hơn... Muội không có biện pháp, mới có thể đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Bởi vì muội thực sự rất sợ, đợi một thời gian, Hoằng Lâm sẽ phát hiện ra Trần Vi là một cô gái tốt, huynh ấy sẽ không liếc nhìn muội nữa...” Tề Uyển Dao vô lực dựa vào lòng ca ca, đem tất cả tâm tư đã giấu kín trong lòng nói ra hết



Tề Sâm vuốt nhẹ mái tóc của nàng, lẳng lặng nghe.




Triệu Hoằng Lâm giật mình, sau gật đầu: “Hảo.”



Trong lòng Trần Vi càng chua xót.



Nhưng mà nàng vẫn biểu hiện rất hài lòng,cười vui vẻ nói: “Thật tốt.”



“Như vậy, gặp lại sau, bạn tốt của tôi.” Trần Vi mỉm cười nhìn Triệu Hoằng Lâm lần cuối, sau đó ra sức vung roi lên ngựa, quay đầu nhanh chóng cưỡi ngựa rời đi.



Nước mắt của nàng rơi lả tả ở trong gió, vĩ mặn trộn lẫn khói bụi rơi vào xoang mũi, đau đớn đến khó nhịn.



Người nhà nàng có tốt lành gì?



Nàng chỉ thuận miệng nói thôi.



Có lẽ sau lần ly biệt này, nàng sẽ cẩn thận chọn một người tốt để gả, có lẽ đây là biện pháp duy nhất để quên đi mối tình này.



Triệu Hoằng Lâm a Triệu Hoằng Lâm, nếu như tôi biết huynh trước Tề Uyển Dao, liệu huynh có thích tôi không? Có lẽ, đến lúc đó, chính Tề Uyển Dao sẽ ghen tỵ với tôi?



Trần Vi rơi lệ, khóe miệng vẫn như cũ kiêu ngạo nở nụ cười.



Triệu Hoằng Lâm ngừng ngựa lại, nghiêm túc nhìn hướng Trần Vi rời đi, cẩn thận hồi tưởng lại những lời nàng nói, khóe môi hơi nhếch lên.



Người hắn yêu và người yêu hắn, trong lúc nhất thời, hai nữ nhân đồng thời đều ly khai.



Chỉ để lại cho hắn một khung cảnh vắng lặng nhàn nhạt.



Lúc này, hắn không cảm thấy đau lòng, hắn nghĩ nên bắt đầu lại lần nữa.



Hắn phải lấy lại tinh thần tiếp tục sống, chờ có một ngày, khi hắn có thể đối mặt với tất cả, mọi chuyện sẽ tốt hơn.



Hắn tin như vậy.



Trở lại Triệu phủ, Triệu Hoằng Lâm trực tiếp về Lan Thương viện, phát hiện Triệu Tương Nghi đã sớm chờ trong viện.



Một mình Triệu Tương Nghi ngồi trên băng ghế trong sân, có vẻ cô tịch mà bi thương.



Triệu Hoằng Lâm lửng thững đi tới, trước sau như một ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”



Triệu Tương Nghi đứng dậy, kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Lâm, rồi thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Ca ca, trong lòng ca rất khổ sở phải không?”



“Đã tốt hơn rồi, thật sự.” Triệu Hoằng Lâm mỉm cười.



Triệu Tương Nghi nghi ngờ nhìn Triệu Hoằng Lâm, không tin nói: “Ca không cần giả bộ trước mặt muội.”



“Không có, ca nói toàn bộ là thật.” Triệu Hoằng Lâm lắc đầu, “Việc này xem như là quá khứ đi, tất cả tùy duyên, cường cầu không được.”.”



“Được rồi, còn có...” Triệu Tương Nghi nhíu mày, “Vi tỷ tỷ đột nhiên bảo ngày mai phải về, ca có muốn đi tiễn tỷ ấy không?”



“Ừ, ca đã biết.” Triệu Hoằng Lâm gật đầu.



Nhưng Triệu Tương Nghi lại vạn phần kinh ngạc: “Hả? Ca không chút nghĩ ngợi đáp ứng sao?”



Triệu Hoằng Lâm lại lơ đểnh nói: “Đúng vậy, giữa bằng hữu, đi tiễn cũng rất bình thường.”



Lúc này, hắn đối diện với Trần Vi, chỉ có tâm bình tĩnh, đơn thuần, không tạp niệm.