Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 226 : Quan ngoại bên kia, không đi sẽ trễ

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


EDIT: JULIA



Nữ tháng sau đại hôn của Trần Vi thành,Triệu Hoằng Lâm thật không ngờ Vệ Lâm sẽ tìm đến.



Đối mặt với thanh niên tuấn lãng này, Triệu Hoằng ít nhiều cảm thấy xa lạ, vốn còn cho rằng sẽ không gặp người nọ nữa, không ngờ lại có cơ hội gặp mặt, còn dưới tình huống này.



Trên mặt Vệ Lâm phong sương [gian nan vất vả], không cười, không giận, nhìn không ra bất kỳ biểu lộ gì. Rất ung dung tìm đến hiệu thuốc Triệu thị, còn trực tiếp nói muốn tìm Triệu Hoằng Lâm nói chuyện



Đúng lúc Triệu Tương Nghi có mặt ở đó, nghe câu này,cúi đầu cười khổ, mặc kệ là Mạc Nhã Như hay Vệ Lâm, đều thích tìm người ta “Nói chuyện” mà.



Vệ Lâm không hy vọng ngoài Triệu Hoằng Lâm còn có người khác ở đây, Triệu Tương Nghi thức thời ly khai.



Chờ khi chỉ còn hai người, Vệ Lâm phương mới ngồi xuống, nhất thời bầu không khí trở nên trầm mặc.



Triệu Hoằng Lâm mặc dù không hiểu, nhưng cũng không có đánh vỡ bầu không khí này, lẳng lặng ngồi đối diện Vệ Lâm, đợi hắn nói.



Thật lâu, Vệ cười khổ, sau không cười nữa, trấn định nhìn Triệu Hoằng Lâm: “Chuyện của các hạ và Trần Vi, ta có biết. Đừng kinh ngạc, không phải ta đến cảnh cáo các hạ, mà có việc khác muốn nói.”



“Trước hết, xin hỏi các hạ một vấn đề.” Vệ Lâm nhìn Triệu Hoằng Lâm chằm chằm không chớp mắt, “Các hạ thích phu nhân nhà ta?”



“Chưa từng.” Triệu Hoằng Lâm lạnh nhạt trả lời, đối mặt Vệ Lâm, không ghét cũng không thích.



“Tốt, chí ít thái độ của các hạ khiến khoảng cách giữa phu thê ta thu lại.” Vệ Lâm thiêu mi.



“Hôm nay nhân huynh đến đây muốn nói gì với ta?” Triệu Hoằng Lâm ngưng mi, có chút không nhịn được đứng lên, hiện tại hắn không thể đối mặt với chuyện tình cảm.



“Tề Uyển Dao, đúng không?” Vệ Lâm ra dấu tay, thấy sắc mặt Triệu Hoằng Lâm trầm xuống, liền nở nụ cười nói, “Ta nói sai tên?”



“Nhân huynh có quan hệ thế nào với nàng?” Triệu Hoằng Lâm cảnh giác.



“Ta không biết nàng.” Vệ Lâm nhún nhún vai, rõ ràng cảm giác lúc mình nói thế, Triệu Hoằng Lâm thở phào nhẹ nhõm.



“Có điều, chuyện gần đây của nàng, ta có hỏi thăm qua.” Vệ Lâm không bỏ qua từng tia kinh ngạc trên mặt Triệu Hoằng Lâm.



“Nàng sống hình như rất tốt, ở quan ngoại được nhiều người theo đuổi, tú nghệ tốt, tú phường mà hai huynh muội cùng mở sẽ nhanh khai trương, nên rất được hoan nghênh.” Vệ Lâm từ tốn nói, Triệu Hoằng Lâm nghe thế, thể xác và tinh thần đều buông lỏng.



Sống rất tốt sao?



Vậy là tốt rồi.



“Nhưng mà ——” Vệ Lâm nhìn Triệu Hoằng Lâm, đột nhiên ngập ngừng, “Nàng vốn xinh đẹp, khó đảm bảo sẽ không bị những hán tử ở quan ngoại để mắt tới, người theo đuổi nhiều vô số kể.”



Thân hình Triệu Hoằng Lâm lay động, sắc mặt có chút trắng.
Nàng đã trải qua những chuyện gì, hắn đã quên rồi sao? Tại sao không quan tâm đến nội tâm yếu đuối của nàng, lại cứ thế mà tổn thương nàng thật sâu.



Khi đó hắn sao lại có thể tàn nhẫn thế?



Hắn đã từng hứa hẹn với Tề Uyển Dao, vĩnh viễn đứng ở bên người nàng không buông tay, hoá ra lời hứa hẹn của Triệu Hoằng Lâm hắn lại rẻ mạt thế.



Mỗi ngày trôi qua, hắn sống trong hối hận và tự trách, nhất là khi hắn biết, không thể vãn hồi được nữa, cái loại cảm giác đó bùng lên, đi sâu vào cốt tuỷ, từng bước cắn nuốt tim hắn.



Có nên đến quan ngoại không?



Đến quan ngoại làm gì? Ngăn cản Uyển Dao và nam nhân kia thành thân, không quan tâm nh2in hôn lễ diễn ra, sau đó mang theo bi thương lặng lẽ ly khai?



Lúc nàng thấy hắn, liệu có còn vui vẻ như khi trước?



Không, cũng sẽ không.



Nếu tìm được hạnh phúc của mình, nàng sẽ cảm thấy may mắn mới đúng, may mắn vì chưa gả cho Triệu Hoằng Lâm này.



Một người nam nhân ngoan tâm vứt bỏ nàng, sẽ đáng gái để phó thác chung thân?



Triệu Hoằng Lâm xoa thái dương hơi đau, nằm trên mặt bàn lạnh băng.



Đưa tay sờ túi thơm màu xanh bên hông, đây làm mấy năm trước, lúc Tề Uyển Dao rơi khỏi Triệu gia thôn, đã đưa cho hắn, hắn không bỏ mà luôn mang theo bên người, giữ gìn rất kỹ, cho đến khi quá nhớ nàng, mới cắn môi lấy ra đeo bên hông, thời thời khắc khắc nhớ đến tâm ý của nàng.



Chết tiệt, từ bao giờ, hắn không bình tĩnh nổi, trở nên điên cuồng như thế?



Rốt cuộc có nên đến quan ngoại không?



Triệu Hoằng Lâm đột nhiên một đồng tiền, buồn cười, mặc niệm trong lòng, mặt phải thì đi, mặt trái thì tuỳ ý.



Ném đồng tiền lên, tiếp được, từ từ mở ra bàn tay... Thế nhưng vẫn nắm rất chặc, không dám mở ngay, tim đập thật nhanh.



—— Là mặt trái



Ném ba lần, hai lần giống nhau là được



Ném thêm hai lần nữa, vẫn là mặt trái



Ném năm lần, ba lần giống nhau có vẻ công bằng hơn…



Cuối cùng, Triệu Hoằng Lâm phiền não ném đồng tiền đi, đứng dậy rời khỏi hiệu thuốc.