Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 238 : Giam lỏng
Ngày đăng: 09:52 18/04/20
Edit: Julia
Lã thị cứ như vậy bị Triệu Hoằng Lâm xử lý nhanh gọn, những người trong Triệu gia khi biết tin, thì lã thị đã bị đưa đến một vùng nông thôn không ai biết.
Nhị lão sau khi biết Lã thị giả bộ bệnh không khỏi giận dữ, thế nhưng người đã bị đưa đi, bọn họ cũng không truy cứu được, chỉ nói sau này mặc kệ là chuyện gì, cũng không muốn gặp nữ nhân này.
Triệu Tín Lương hỏi Triệu Hoằng Lâm đã giam lỏng lã thị ở đâu, sau đó gọi hai bà tử khoẻ mạnh đến đó chiếu cố, Nhâm thị không có dị nghị, Triệu Tín Lương cũng yên lòng.
Ngoài ra, cũng không biết có phải là Triệu Hoằng Lâm ra tay hay không, vị đại phu lúc trước giúp lã thị lừa mọi người, trong một đêm biến mất ở trấn Thanh Hà, y quán cũng đóng cửa, người thì không biết đi nơi nào. Chắc là không ở đây được, phải trốn đến nơi khác mưu sinh.
Từ lúc Lã thị xuất hiện đến lúc biến mất, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng trên dưới Triệu phủ xảy ra biến hoá lớn.
Cao hứng nhất là Triệu Hoằng Lâm và Tề Uyển Dao rốt cuộc đã ở cùng một chỗ với nhau, mặc kệ Lã thị nháo thế nào, bên ngoài cũng gièm pha về triệu gia cũng một ít nhưng không ảnh hưởng đến danh dự Triệu gia.
Nhưng tệ nhất chính là chuyện chung thân đại sự của Triệu Tương Nghi lại bị Lã thị làm trễ nãi.
Bùi Tử Quân vẫn ở huyện Giang Ninh,có lẽ là Ông thị tiếp tục giả bệnh giữ con trai lại.
Tuy giả bộ bệnh, nhưng Ông thị lại đau lòng cho con trai, bà cũng bất đắc dĩ vì nghĩ Lã thị thì được Triệu Tín Lương và bọn nhỏ đón về, ở lại Triệu gia lâu dài
Triệu Tương Nghi cười khổ, sao mẫu thân nhà nào cũng thích giả bộ bệnh?
Mà Bùi Tử Quân chậm chạp không về, lại mang cho Triệu Tương Nghi rất nhiều dự cảm xấu. Nàng luôn cảm thấy, Bùi Tử Quân không trở lại cũng tốt, nếu trở lại thì sẽ cùng nàng kết thúc luôn.
Bùi Tử Quân không thể bỏ mặc Bùi gia, mặc kệ ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, kiên trì nhiều năm như vậy, làm những chuyện mình không thích làm, nhưng hắn vẫn luôn làm xuất sắc, dễ như trở bàn tay.
Bởi vì Bùi Tử Quân trời sinh phải đám nhận trọng trách lớn, hắn sống ở Bùi gia, tự nhiên nên vì Bùi gia cống hiến hết mình.
Như vậy khi phải lựa chọn giữa tình yêu và sứ mệnh của Bùi gia, hắn tất nhiên phải bỏ tình cảm xuống
Bây giờ nhớ lại tâm tình năm đó của mình, bà lại muốn tốn nhiều thời gian, tinh lực để vãn hồi tất cả?
Ngoài cửa, một bà tử bưng cơm canh tới, mặt không chút cảm xúc đưa cho bà tử bên ngoài: “Cả một ngày không ăn hẳn đói rồi, cho nên tôi bưng đồ ăn tới cho cô ta.”
“Vạn nhất không ăn thì sao?” Bà tử kia hỏi.
“Vậy thì chết đói, quên đi, chúng ta chỉ có nhiệm vụ là trông chừng cô ta, cũng có nhiệm vụ ngăn cô ta tìm chết.” Bà tử bưng cơm kia nhịn không được nói, bà vốn ở Triệu phủ thật tốt, đột nhiên bị phân đến nơi thâm sơn cùng cốc, đã sớm không cam lòng.
“Sao cô ta không la hét nữa? Lẽ nào ngất rồi?” Đúng lúc này, một bà tử hồ nghi hỏi.
“Mặc kệ nữ nhân điên đó đi.” Bà tử kia vừa nói, “Mở cửa ra đi, đưa cơm xong, rồi chúng ta mau đi ăn cơm, đói chết mất.”
Bà tử giữ cửa lấy chài khoá ra, tra vào ổ khoá, sau đó đẩy cửa, lại phát hiện có gì đó cản trở, không đẩy được.
Bà liền dùng hết sức bình sinh, mới đẩy cửa ra được, dựa vào tia sáng yếu ớt, thì thấy Lã thị đang nằm nghiêng cạnh cửa, hoá ra là lã thị dùng người chặn cửa
Bà tử tức giận nhìn LÃ thị, khẩu khí bất thiện nói: “Chết tiệt, tự nhiên chắn ngang cửa, hại ta mở cửa mệt chết”
“Cô nếu không ăn cơm thì chết đói đó” Bà tử kia phái sau cũng hô to nói.
Nhưng Lã thị nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, thân thể mềm, không hề có khí lực.
Mọi người hoảng hốt, một người trong đó kêu lên: “Sẽ không phải là ngất đi rồi chứ?”
Hai bà tử khác lập tức xông vào, một bà tử bị trượt chân, ngã ngồi xuống đất, đưa tay sờ mông, lại phát hiện cảm giác ướt át, bà tử bên ngoài nhìn thấy, kêu to: “Máu, thật là nhiều máu “
“Chế tiệt, cô ta dùng mảnh sành vỡ cắt cổ tay, nhanh đi một lang trung đến” Bà tử bưng cơm kia coi như bình tĩnh nhất, thấy thế cũng không có luống cuống tay chân, mà là chỉ huy mọi người.
Mọi người bắt đầu ba chân bốn cẳng đỡ Lã thị lên giường.