Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 240 : Bi kịch

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


EDIT: JULIA



Hai ngày sau, Bùi Tử Quân đi.



Trước khi đi, Triệu Hoằng Lâm không rõ chân tướng, thiếu chút nữa xốc Bùi Tử Quân lên đánh một trận, còn nói: “Lẽ nào ngươi muốn giống như ta.” Không chút nào kiêng kỵ nhắc đến sai lầm của mình.



Triệu Tương Nghi thấy thế ngăn cản, cũng là có chút dở khóc dở cười.



Các trưởng bối cho rằng chuyện hôn sự của Bùi Tử Quân và Triệu Tương Nghi không thành, có chút khó chịu và hoảng trương [hoảng sợ + khẩn trương], mọi người rất xem trọng hai đứa nhỏ này. Nhâm thị biết rõ nguyên nhân, an ủi Triệu Tương Nghi một hồi, Triệu Tương Nghi suy nghĩ vẫn nên đem nội tình nói cho Nhâm thị.



Nhâm thị nghe xong , không có cao hứng vui mừng, ngược lại lo lắng.



“Cũng không phải là nương không tin nhân phẩm của Tử Quân, chỉ là thời gian một năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, con bây giờ đang tuổi xuân, chính là điều kiện tốt nhất, nếu bỏ lỡ, chờ một năm nữa, từ cầu hôn đến đính hôn, cuối cùng con xuất giá, không phải lỡ đến hai, ba năm sao, đến lúc đó, chẳng phải con sẽ giống như tẩu tử con trước kia?Tuy cuối cùng ca ca và tẩu tử con đã tu thành chính quả, nhưng còn con? Vạn nhất Tử Quân nó…” Nói đến đây, nhâm thị có chút không đành lòng.



Thế gian nóng lạnh như thế nào bà đều trải qua, cho nên đối với chuyện hôn sự, cũng không khỏi tính đến tình trạng xấu nhất.



Triệu Tương Nghi sờ dây chuyền trên cổ, thật lâu không nói lời nào.



Nhâm thị chỉ coi là nàng đang do dự, cũng không nói nữa, xoa đầu nàng thở dài.



Nhưng Triệu Tương Nghi lại đột nhiên ngẩng đầu lên cười nói: “Nương, con tin huynh ấy.”



Nhâm thị đau lòng ,yêu thương vuốt ve hai má Triệu Tương: “Mặc kệ thế nào, nương sẽ không để cho chịu ủy khuất.”



Đang nói, Văn Châu vén rèm bước vào, lúc này ngày hè, trong phòng mát mẻ, Văn Châu vào cửa, mang đến không ít oi bức.



“Bẩm phu nhân , ba tử trông coi Lã thị đến.” Biểu tình trên mặt Văn Châu không tốt lắm, vừa nói xong, biểu tình trên mặt Triệu Tương Nghi và Nhâm thị trở nên khó coi.



Dù sao, cục diện ngày hôm nay, là do một mình Lã thị gây thị gây ra.



Bây giờ nghe đến tin của Lã thị, Triệu Tương Nghi chỉ cảm thấy bi ai.



“Đề bà ta vào bẩm báo được không?” Sắc mặt Văn Châu tái nhợt vài phần.



“Bảo bà ta vào đi.” Nhâm thị khẩu khí bất thiện, giọng nói cũng lạnh lùng. Nhưng khi nhìn Triệu Tương Nghi, lại ôn nhu, còn giúp con gái vén tóc



Bà tử đó là người không phục khi bị điều đến trông chừng Lã thị , bà ta họ Chu, tất cả mọi người gọi bà ta là Chu bà tử.



Chu bà tử vừa vào phòng, đầu tiên là bị cảm giác mát mẻ đánh ụp vào, thật thoải mái, sau đó nhớ chuyện cần nói, lập tức quỳ xuống trước mặt Nhâm thị, không nói nên lời: “Bên kia, bên kia đã xảy ra chuyện “



Nhâm thị nhíu mày, Triệu Tương Nghi cũng chỉ cười nhạo, lã thị đúng là không thể sống yên ổn, mặc dù không có ở đây, nhưng cũng ảnh hưởng đến mọi người.



“Chuyện gì mà kinh ngạc, không có quy củ .” Nhâm thị nhíu mày càng chặt.



“Lão nô không dám, đúng là xảy ra chuyện lớn” Chu bà tử ngay sau đó hoảng trương nói.



“Nói, nói tỉ mỉ cho ta nghe.” Giọng Nhâm thị dần trở nên lạnh lẽo.



“Lúc bọn nô tỳ bị điều đến, lão gia và phu nhân bảo bọn nô tỳ giám sát Lã thị thật chặt, đừng làm cho cô ta chạy khắp nơi, Bọn nô tỳ luôn để ý. . . Đều giữ ở ngoài cửa, hầu hạ một ngày ba bữa. . . Không, không nghĩ tới, cô ta lại muốn cắt cô tay tự sát. . .”



“Người thế nào, còn sống?” Triệu Tương Nghi thực sự là bị Lã thị làm cho đau đầu “Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ” .



Nhâm thị nghe là chuyện liên quan đến mạng người, cũng có chút quan tâm, nhìn Chu bà tử không tha, muốn bà ta nói rõ.



“May là đúng lúc mời lang trung đến, máu dừng lại, người không chết, nhưng….” Chu bà tử nói đến đây, mày nhíu chặt
Mọi người nhìn thấy, khoé miệng Lã thị, hẳn nở một nụ cười.



Triệu Tương Nghi lấy tay che miệng, mắt mở thật to, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Triệu Hoằng Lâm lấy tay che hai mắt Tề Uyển Dao vì khóc mà đỏ lên, lưng cứng còng.



Trong mắt Triệu Tín Lương hiện lên một tầng sương mỏng, không khóc, chỉ mím chặc môi, mặt tái nhợt nhìn Lã thị.



Không ai đưa tay đến kiểm tra hơi thở của Lã thị, vì mọi người đều biết, Lã thị đã mất. . .



Có lẽ đã sớm muốn đi, nhưng vì chờ mọi người nên còn gắng gượng đến bây giờ, chờ mọi người tha thứ cho



“Nương.” Triệu Hoằng Lâm thì thào gọi, “Đi đường thật tốt, hảo hảo đầu thai, kiếp sau đừng chọn lầm đường, đừng chọn người.”



“Như cha đã nói.” Triệu Hoằng Lâm lẩm bẩm nói, hai mắt vô thần, “Có lẽ kiếp trước đã thiếu nương, nên kiếp này trả sạch



Nhâm thị bước đến, ôm lấy Triệu Tương Nghi, vỗ nhẹ đầu nàng, nhìn Lã thị nhỏ giọng nói : “Thật ra, tôi chưa bao giờ hận cô đảo , ngược lại còn có chút hâm mộ cô, bởi vì cô là người con gái đầu tiên làm Tín Lương động tâm. Đi đường cho tốt, chuyện chung thân đại sự của Tương Nghi tôi sẽ lo, tuyệt đối không để con bé chịu uỷ khuất.”



“Người đâu.” Triệu Tín Lương đột nhiên trầm giọng gọi, “Đưa thi thể của cô ấy, đến một nơi thanh tịnh ở đây an táng.”



Mọi người mím môi, không có ý kiến.



Tìm một nơi thanh tịnh ở đây an táng Lã thị, cũng tốt.



Mấy người bà tử trải qua chuyện đời, vì vậy cũng không sợ, cẩn thận chỉnh trang lại thi thể Lã thị, tìm nơi thanh tịnh để chôn.



Triệu Hoằng Lâm phái gia đinh vào trấn tìm mau quan tài.



Triệu Tương Nghi bình tĩnh nhìn hết thảy, trong lòng cũng không có như Tề Uyển Dao đau thương kích động.



Không phải lànàng tàn nhẫn, chỉ là theo nàng, Lã thị mất rồi, cũng xem như là một loại giải thoát.



Không ai hận Lã thị, không ai chán ghét mà vứt bỏ bà, bà đã lấy được sự tha thứ của mọi người, trả sạch nghiệt trái đời này, an tâm mà đi, so với việc sống mà không ai quan tâm đến còn tốt hơn.



Không cần phiền não bất cứ chuyện gì nữa.



Cho nên, việc Lã thị qua đời, nàng lại bình tĩnh hơn ai hết.



Triệu gia ở trong thôn này đặt một linh đường, mấy ngày sau, dựa theo tục lệ , an táng Lã thị. Vốn là phải để thêm mấy ngày, nhưng vì thời tiết nóng bức, dùng khối băng cũng không được, côn trùng luôn nhìn thi thể chực chờ, mọi nùười không có biện pháp đành an táng sớm.



Còn lại, chính là việc túc trực bên linh cữu



Dựa theo quy củ, mẹ đẻ qua đời, phải túc trực bên linh cữu ba năm. Nhưng tình huống của Lã thị lại khác, bà ta đã sớm cắt đứt quan hệ với Triệu gia.



Niệm Lã thị là mẹ đẻ của hai đứa con, Nhâm thị chủ động đưa ra yêu cầu, muốn hai đứa con chịu tang Lã thị nửa năm, cho là tẫn hiếu tận trung.



Triệu Tín Lương thích cách làm của Nhâm thị , thấy Nhâm thị hiểu biết đạo lý, càng thêm yêu thương.



Triệu Tương Nghi nghĩ đến việc chịu tang nửa năm, an tâm không ít, chí ít cứ như vậy, tạm thời không có đề cập đến hôn sự, Nhâm thị lại không thể đề cập đến chuyện này được.



Chỉ là trong lúc chịu tang, thư của Bùi Tử Quân đúng hạn đưa tới, Triệu Tương Nghi có chút kinh hỉ nhưng cũng lo lắng, đây vốn là chuyện không ra thể thống gì, trong lúc chịu tang lại….



Vì thế, nàng bắt đầu trở nên cực kỳ cẩn thận, ngay cả Bích Văn cũng không tiết lộ nửa phần.



Có điều, rất nhanh có một chuyện che giấu cho chuyện thư từ giữa Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân . . .