Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 29 : Chỉnh ác Trương quả phụ
Ngày đăng: 09:50 18/04/20
Phương thị cảm kích liền đối với Trương quả phụ nói vài câu cảm ơn, lại thành tâm mời Trương quả phụ ở lại ăn cơm, chỉ có điều Trương quả phụ hết sức căng thẳng mà cự tuyệt, nói là việc hôm nay nàng ấy làm không tính là gì hết. Còn nói là mình còn có việc ở nhà, ý là muốn rời đi, Phương thị kiên nhẫn khuyên một hồi thấy không giữ ở lại được nên không tiếp tục giữ nàng lại, chỉ cười tươi tiễn nàng ấy ra khỏi cửa, nói là lúc nào rãnh rỗi thì ghé sang nhà ngồi chơi.
Không nghĩ tới, hành động tiếp theo của Trương quả phụ thật đúng là đáp ứng lời mời của Phương thị.
Ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi, trên mặt đất đầy tuyết dày chừng năm, sáu thốn [1]! Cành cây trước cửa, ngói, khắp nơi đều bị tuyết trắng bao phủ, tuyết trước cửa trong suốt như thủy tinh, nhìn ra xa xa, khi ánh mặt trời vàng rực từ trên chiếu xuống làn tuyết, giống như phát sáng
Bời vì lần đầu nhìn thấy tuyết nên Triệu Tương Nghi kích động đến nỗi cả buổi tối đều không ngủ được, khi trời gần sáng mới ngủ được một lúc, lúc trời hửng sáng, nàng không kịp chờ đợi mặc quần áo, v…v… Triệu Nguyệt Cầm nhìn thấy, không nhịn được nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của nàng, lúc sau nhanh nhẹn giúp đỡ nàng mặc quần áo và mang giày vào, lại dặn nàng không nên đạp sâu xuống tuyết, vì giày vải không nhiều sẽ làm ướt giày.
Triệu Hoằng Lâm cũng sớm tỉnh dậy, đi đến phòng Triệu Tương Nghi, giúp nàng chà xát tay bé nhỏ của mình rồi mới dẫn nàng đến phòng bếp dùng cháo nóng.
Ngoài phòng dương quang chói lọi chiếu vào mắt người, Phương thị thấy cảm xúc bọn nhỏ dâng cao lên, không nén nổi lo lắng mà dặn dò một câu: “Các con có thể đi chơi tuyết nhưng không được nhìn lâu vào tuyết trên đất, phải luôn nhìn thêm một chút màu sắc khác, nhìn quá lâu sẽ làm cho mắt bị hừ vì mắc chứng quáng tuyết đấy [2].
Bọn trẻ cười hì hì cùng nhau đáp ứng
Sau khi dùng xong điểm tâm, Triệu Hoằng Lâm cầm một cái xẻng nhỏ mang theo tiểu muội đến trước cửa nhà chơi tuyết, Triệu Hoằng Nhân thì sợ lạnh nên đối với việc đắp người tuyết hoàn toàn không có hứng thú, chỉ vùi đầu nằm trong phòng nhìn hai huynh muội kia ở ngoài sân chơi tuyết. Mặc dù Triệu Tương Liên cũng muốn chạy ra ngoài chơi nhưng bị Dương thị giữ lại, Dương thị tát nàng một cái rồi mới nhỏ giọng cảnh cáo: “Không cho phép đi ra ngoài chơi cùng bọn nó! Đến lúc tay bị đông lạnh lại sẽ làm nứt da, khó coi chết đi được! Nhìn con xem, lúc đó có còn muốn đi ra ngoài lấy chồng không!”
Bởi vậy, Triệu Tương Liên đành phải giương mắt nhìn hai huynh muội bọn họ ở ngoài phòng chơi đùa, trên mặt đầy hâm mộ.
Bên ngoài, Triệu Hoằng Lâm mặt bị hơi lạnh phả lên cười ha ha, một mặt căn dặn tiểu muội nói: “Tiểu muội, muội cứ đứng yên ở bên trái nha, đợi ca ca đắp cho muội một người tuyết thật to!”
Nghiêng tai lắng nghe, liền phát hiện hai huynh muội kia không có ý định cứu mình, trái lại còn ở cách đó không xa cười đến tiền phủ hậu ngưỡng, Trương quả phụ nhất thời tức giận dùng ngón tay bấm vào lòng bàn tay mình, ngoài miệng nhỏ giọng oán giận nói: “Hai tên tiểu quỷ các ngươi đúng là không biết tốt xấu gì hết! Lại dám liên thủ với nhau đùa giỡn lão nương! Đợi đến khi ta thành kế mẫu của các ngươi rồi, thì hãy xem ta thu thập hai người các ngươi!”
Bây giờ nàng ta mới hiểu được rằng ngoài miệng Triệu tương Nghi bảo cùng chơi với nàng ta, còn có sự nhiệt tình của con bé với nàng ta đều là giả hết! Chính là muốn nàng ta mắc lừa, để cho bọn nó sai sử rồi lừa gạt mình đến bên này, khiến cho mình không cẩn thận liền rơi vào hố tuyết lạnh này!
Trương quả phụ thị càng nghĩ càng hận, dưới hố tuyết vừa chật hẹp vừa sâu, cũng không dễ dàng mà thoát thân được, giày và vớ của nàng ta đều đã ướt đẫm hết rồi, cảm giác vừa lạnh vừa cứng làm lòng nàng ta muốn chết đều có
Quay đầu nhìn lại, bóng dáng hai huynh muội kia đã biến mất trong tầm mắt nàng ta, vừa nghỉ đến hai huynh muội kia vỏ nàng ta lại, trương quả phụ liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngoài miệnglại tiếp tục thảm thiết kêu cứu mạng! Mong là sẽ có người đi ngang qua hoặc người trong nhà nghe thấy được, sẽ đến cứu nàng ta!
—————–
[1] Thốn: tấc ( đơn vị đo chiều dài ở TQ), một tấc là mười phân, 1 phân = 1cm
[2] Quáng tuyết: chứng bệnh, khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt
[3] Tiền phủ hậu ngưỡng: té trước ngã sau ( k biết đúng k)