Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 35 : Âm soa dương thác*
Ngày đăng: 09:50 18/04/20
Edit: Ngọc Như Hồ
Beta 1: J
* Âm soa dương thác: trời xui đất khiến
Hôm nay, Lý thị làm cơm tối, mấy ngày qua là do phòng bếp không đủ ấm áp nên thức ăn đều được đem riêng đến từng phòng. Dương thị cất cái bao thuốc bột lại, trong lòng như bị trống đánh, thùng thùng thùng quấy nhiễu làm nàng ta không yêu ổn được,khiến cho nàng ta ở trong phòng đi tới đi lui, thấp tha thấp thỏm.
Cho đến khi có tiếng Lý thị thông báo cho các phòng nói là cơm có thể ăn được rồi. Dương thị lúc này mới ngẩng đầu tựa như đã hạ quyết tâm vậy, tự ổn định tâm thần, lén lút ra khỏi cửa phòng đi đến phòng bếp.
Triệu lão Tam để ý vợ mình hôm nay thật khác thường, nhưng mà giờ phút này hắn đang đắm chìm trong cảm giác hưng phấn vì thắng được tiền cược trò đổ xúc xắc vào buổi trưa, nên cũng không rãnh để đi truy cứu.
Bên này, Dương thị bày ra bộ mặt tươi cười đi đến phòng bếp, Lý thị vừa thấy, cũng biết trong lòng Dương thị đang bắt đầu tính toán, bằng không lúc bình thường nàng ta cũng sẽ không cười rực rỡ với mình như vậy.
Thấy Lý thị cư xử với mình lạnh nhạt, Dương thị vừa thân mật vừa tình cảm bước đến gần nói: “Ai ôi ta nói Nhị tẩu này, chúng ta đều là Trục lý*, cúi đầu không thấy ngẩng đầu không gặp, làm sao tẩu cũng không cho ta bộ mặt tươi cười đây?”
*Trục lý = chị em dâu.
Lý thị trong lòng cười thầm, trên mặt cũng nhàn nhạt cười: “Ngươi cũng mau mang phần cơm phòng mình đi đi, đừng ở trước mặt ta khua môi múa mép”.
Dương thị bị mất mặt như vậy cũng không giống như thường ngày châm chọc, trách mắng hoặc nổi giận với người khác, nàng ta không nói cái gì chỉ lấy phần cơm canh của mình đi ra ngoài. Lý thị nhìn thấy nàng ta cầm nhầm, vội vàng ngăn lại nói: “Không đúng, không đúng, phần này mới là của phòng các ngươi, kia là phần của phòng đại ca!” Nàng đã len lén giấu ở đáy của hai cái chén nhỏ một trứng gà, chuyện này nếu như bị lộ ra, không nói đến việc Dương thị chiếm tiện nghi, đến lúc đó mình sẽbị nàng ta châm chọc, trách mắng cho xem,……….như vậy thì phiền toái rồi!
Vì thế, Lý thị cũng rất hối hận vì vừa rồi mình gấp gáp nói ra khỏi miệng thừa nhận đó là cơm canh của phòng lão Đại, chuyện này nếu không cản được, cuối cùng bị Dương thị phát hiện bên trong có đồ ăn ngon, nếu như không biết đó là đồ của Đại phòng, thì ăn cũng ăn rồi, nhưng bây giờ lại bị nàng ta phát giác ra thật là phiền phức!
Sau đó cũng không nghe được cha và đại ca kêu một câu gì, bản thân cũng không cảm thấy được cái gì, chỉ là cảm giác choáng váng vẫn còn kéo dài……..
Bên này, Bắc phòng đã sớm sợ thành một đoàn, Triệu Tín Lương cùng Triệu Hoằng Lâm nhìn Triệu Tương Nghi cầm không vững chiếc đũa, bịch một cái ngã trên mặt đất, nhất thời bị làm cho sợ đến vỡ mật. Ý thức được đây không phải là Triệu Tương Nghi ngủ thiếp đi, mà là hôn mê bất tỉnh!
Mà Dương thị vốn đang ở trong phòng của mình ăn cơm tối, vừa nghe Bắc phòng có người té xỉu, tâm nhất thời kêu lộp bộp một tiếng, bất quá sau đó liền yên tâm, lén lút chờ đến khi mọi người trong phòng hỗn loạn, liền lần mò đi tới nhà nhỏ của Trương quả phụ.
Trương quả phụ vừa nghe, vui mừng vô cùng, đi theo Dương thị tới sân nhỏ của Triệu gia, núp ở bên cạnh gốc cây đào, yên lặng chờ đợi tin tốt từ Dương thị.
Dương thị rón ra rón rén đi đến Bắc phòng, vốn tưởng rằng lúc này mọi người đã giải tán cả rồi, dù sao một người lớn ngất cùng ngủ thiếp đi giống như nhau, vẫn còn hô hấp, lúc này trời chiều rồi, dù thế nào cũng phải đợi đến ngày mai mới đưa đi khám được.
Suy nghĩ như thế, nhưng nàng vừa mới bước vào phòng chỉ nghe thấy tiếng của Phương thị khóc đến tê tâm liệt phế*.
*tê tâm liệt phế = đau đến chết đi được, giằng xéo tâm can…..
Trong lòng cân nhắc, Dương thị chăm chú nhìn lên, ở trong phòng Triệu Tín Lương hoàn hảo, cũng không có cái gì bất thường…………. Vậy ai là người đột nhiên bị ngất?
Đầu Dương thị ầm một tiếng nổ tung, nhìn thẳng vào đứa bé trong ngực Triệu Tín Lương, khí huyết chảy ngược, cả người không thể kiềm chế được run lẩy bẩy!
——
J: OMG ∼∼∼ may là bác Triệu không bị dính chưởng không thì tiêu rồi