Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 38 : Ngươi dám nói là không phải do ngươi làm?!
Ngày đăng: 09:50 18/04/20
Edit: Q
Beta 1: J
“Tỉnh! Con bé tỉnh rồi!” Lúc trời rạng sáng, trong một y quán nhỏ ở trấn Thanh Hà, bỗng nhiên truyền đến âm thanh ngạc nhiên, vui mừng qua đi, nhưng vẫn nghe thấy giọng nói hỗn tạp, còn có kèm theo mấy tiếng khóc.
Hai mắt Triệu Tương Nghi mở ra một đường nhỏ, mơ mơ màng màng nhìn mọi người trong nhà đang vây quanh nhìn mình, là thật, bọn họ tồn tại một cách chân thật, vẻ mặt đầy lo lắng cùng bi thương nhìn mình, đây không là mơ mà là sự thật!
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng nước mắt của Triệu Hoằng Lâm rơi trên gò má, cảm giác lạnh như băng, hít thật sâu không khí trong sạch mát mẻ này, nàng nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của cả nhà đang nhìn nàng.
“Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại sẽ không sao nữa…” Giọng nói Phương thị khàn khàn, khóc không thành tiếng.
Triệu lão gia tử ở một bên đỡ bạn già, nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ lời an ủi.
Cổ họng khô khan, nàng muốn mở miệng nói nhưng vừa lên tiếng, một cách tự nhiên kêu: “Uống nước…”
Triệu Hoằng Lâm lau nước mắt trên mặt, lập tức quay người đi, bưng đến một chén nước ấm nhỏ, cẩn thận đưa đến trước mặt Triệu Tương Nghi, đỡ nàng ngồi dậy, chậm rại chiếu cố nàng uống nước.
Làn nước ôn nhuận đổ vào trong yết hầu đã sớm khô khan, thần trí của Triệu Tương Nghi cũng minh mẫn trở lại, hai mắt hơi híp lại rồi mở to ra, tầm nhìn cũng không còn mơ hồ nữa.
Yết hầu không còn khô khan nữa, nàng nhìn mọi người đang đứng vây xung quanh nàng, lại nhớ đến cha mẹ kiếp trước mà mình đã vứt bỏ, nghĩ đến hành vi bất hiếu như trẻ con tùy hứng của mình, nước mặt không nhịn được liền rơi xuống.
Đúng lúc này, Dương thị chột dạ cũng không nhẫn nại được, đứng dậy chỉ vào mặt Lý thị quát to nói: “Này, tẩu đừng có làm bộ nha, bây giờ xảy ra chuyện lại làm bộ đáng thương, ta xem tẩu có thể làm bộ không biết đáng khi nào!”
“Hay, việc này nếu không phải do tẩu làm, chẳng lẽ là do quỷ làm!” Triệu lão tam cũng ở một bên phụ họa theo.
Hai bọn họ cũng không nói lời nào hay ho cả, nhưng lời nói của họ lại làm cho Triệu Tín Lương đang suy nghĩ lung tung đột nhiên nhớ lại, hôm đó, cơm tối là do Dương thị đưa tới nha.
“Ngươi!” Triệu Tín Lương bất chợt ngước đầu lên, thân thủ nhắm thẳng vào Dương thị, Dương thị bị hù cho giật mình, mắt thẳng tắp ngớ ra nhìn Triệu Tín Lương ở đằng trước, sau đó vội vàng xua tay, lắc đầu như cái trống bỏi.
“Không, việc này không phải là do muội làm, đại.. đại ca, huynh đừng nhìn ta như vậy, thật sự không phải do ta làm…” (J: *uống trà* cái này gọi là giấu đầu lòi đuôi)
“Việc này không phải do ngươi làm, vậy ngươi khẳng trương làm chi?” Phương thị ngưng mi nhì Dương thị, cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Lý thị đã sớm hoài nghi đến Dương thị rồi, nhưng lúc này trên người mình cũng có hiềm nghi, nàng không tiện nhắc đến Dương thị, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta mà thôi.
Mọi người thấy Dương thị sợ đến mức mặt trắng bệch ra, không biết nên tin ai.
Triệu lão tam tham đồ tốt của Trương quả phụ, lại sợ chuyện này bại lộ,liền lôi kéo vợ mình đang bị mọi người căm phẫn nhìn:” Này này, mọi người đang làm gì vậy, chẳng lẽ là đang hoài nghi vợ ta sao? Mọi người nên nhớ, cơm tối ngày hôm đó là do nhị tẩu làm đấy, một chút quan hệ đến vợ ta đều không có à!”
“Cơm là do nhị đệ muội làm, nhưng người đưa cơm đến phòng ta lại chính là tam đệ muội đấy!” Ngón tay Triệu Tín Lương run nhẹ chỉ vào Dương thị, dường như đối với hành vi của Dương thị, tâm hắn cũng lạnh, “Ngươi dám nói là không phải do ngươi làm?!”