Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 45 : Khai hoang

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Edit: J



Chương 45: Khai hoang



Ăn xong cháo mồng 8 tháng chạp, người trong nhà bắt đầu lên đường làm việc, Triệu Nguyệt Cầm dẫn một đám con nít mang theo chén nhỏ cháo mồng tám tháng chạp đi vào trong sân, vì trong sân có cây đào, cây liễu và mấy cây khác, lấy cành cây khô quét một chút lên cháo mồng tám tháng chạp, với ước mong rằng sang năm sau có thể kết thành nhiều quả, cành cây phát triển nhanh chính là điềm tốt.



Đây là tập tục địa phương, hơn nữa nấu cháo mồng tám tháng chạp xong không thể ăn hết trong một ngày, mà phải ăn nhiều ngày, nếu như vài ngày sau giống như lời nói kia vẫn còn chút cháo, đây nhất định là điềm tốt có tiền, ý chỉ là hằng năm có thừa may mắn.



Mặt khác, Triệu lão gia từ và Phương thị đang chờ đón bề trên (tổ tiên), còn những người khác bắt đầu quét dọn nhà cửa, phòng ốc cũng có, ý nghĩa bên trong của “Khứ trần nghênh tân” là đêm giao thừa tết âm lịch này chính là ngày lễ lớn trong năm, ắt không thể thiếu được công việc chuẩn bị.



Tất cả gia cụ lớn nhỏ cổ xưa đều bị những lớn trong nhà chuyển ra bên ngoài, để đầy ngoài sân nhỏ được nắng ấm phủ kín, chỉ chờ rửa sạch quét dọn.



Phương thị và đám nữ quyến đứng ở trong phòng, dùng một cây chổi thật dài để quét mạng nhện và bụi bặm ở góc tường, trên nóc nhà, mọi người đầu đội phương bố, vẻ mặt tràn ngập vui sướng, bầu không khí ăn mừng năm mới càng nồng hơn.



Tóm lại mấy ngày kế tiếp, cần phải đem tất cả đồ vật lớn nhỏ trong ngoài nhà dọn dẹp hết một lần, đem mấy thứ bụi bặm kia dọn rửa để tất cả mọi thứ đều sạch sẽ.



Dương thị đứng ở trong tây phòng, mắt nhìn thấy bóng dáng lớn nhỏ trong viện đang vội vàng quét dọn, cuối cùng cũng nhịn không được bèn bước đến gần, cười hì hì nói là muốn giúp quét dọn một tay.



Nào có thể đoán được, đám người Phương thị tựa như không nhìn thấy Dương thị, đem Dương thị xem như là không khí, vẫn làm việc như cũ, không nói tiếng nào. Dương thị bị mất mặt nhưng cũng không buồn bực, cúi đầu cắn răng tiếp tục nhìn cả nhà cười hì hì, thỉnh thoảng còn chủ động giúp đỡ một tay, hết làm việc này lại đến việc khác.


Triệu Tương Nghi nghe xong, trong lòng cũng khó tránh khỏi mất mác, nhưng tự an ủi mình, có thể trồng được nhiều thực vật thân thảo [1], nhưng là so với trồng một ít rau dưa, lúa nước kia thì thoải mái hơn nhiều, năng lực sống cũng rất dài,chỉ dùng hai mảnh đất kia nuôi trồng mà nói nhất định sẽ không bị lỗ.



Phía sau núi của thôn này không có thực vật mà Triệu tương Nghi muốn, vài loại thực vật còn sống kia cũng không phải, mấy ngày này, Triệu Tương Nghi nhìn thấy Phương thị phơi mấy loại thảo dược dùng để chế thuốc có khả năng sống sót trong khí trời giá rét rất mạnh,nếu không phải là bất đắc dĩ thì Triệu Tương Nghi cũng không chọn trồng thảo dược đâu, nghĩ đến việc phải đi nghiên cứu chế tạo đống thảo dược thành thuốc đông y để đem bán, xem ra cũng thực tốt.



Còn nữa, trong nhà nuôi rất ít gia cầm, đại khái là vì không có dư thừa thực vật gì cho chúng nó ăn, bình thường chỉ có một chút rau xanh, cám thôi… Trong nhà còn không đủ ăn chứ đừng nói chi là đem ra nuôi chúng nó.



Thế nhưng, trước đó vài ngày đến sau núi, Triệu Tương Nghi ngẫu nhiên phát hiện ra ở đây có một loại rau diếp đắng sinh trưởng rất nhiều! Thôn dân trong thôn gọi nó là Dã Cự Tử, loại rau ấy cho đến nay vẫn chưa có ai đem trồng, bởi vì mọi người xem nó như là rau dại, thỉnh thỏang mới đào lên ăn, trừ phi là mất mùa, nếu không sẽ chẳng có ai hứng thú ăn loại rau này cả ngày đâu.



Nếu như ở kiếp trước, Triệu Tương Nghi cũng cảm thấy nó rất là tầm thường.



Nhưng kiếp này, đây chính là loại thực vật lâu năm có thể chịu rét lạnh, trong lòng Triệu tương Nghi như nở hoa, đã sớm đem loại rau này chính là hi vọng của mình.



Nếu như lấy ra một mảnh đất để trồng rau diếp đáng, đến lúc đó không chỉ có gà mới có thể ăn được loại rau này, mà người một nhà bọn họ cũng có thể đem nó ăn khi người bị nhiệt, cũng có thể đem nó làm thuốc vì rau diếp đắng có tác dụng thanh nhiệt giải độc rất hay.



Sau khi suy nghĩ thật kỹ, Triệu Tương Nghi nhất thời mừng rỡ không ngủ được, ban đêm còn thường xuyên lặng lẽ ngồi dậy nhìn hai mãnh đất hoang bên ngoài cửa sổ, trực giác nói trên mảnh đất ấy giống như chất đây vàng bạc!



====



[1] Thực vật nhân thảo: thực vật thân thảo có phần thân phía trên mặt đất, vào cuối thời kỳ sinh trưởng sẽ chết khô