Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 49 : Đến trấn hà thành xem hội hoa đăng

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Edit: J.



Hôm đó mồng sáu, hai người Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm đến nhà thân thích xin đi nhờ xe bò đến trấn Thanh Hà xem hội hoa đăng, đi cùng có Triệu lão nhị, Triệu Nguyệt Cầm và Phương thị. Triệu Tín Lương bởi vì uống quá nhiều rượu,đau đầu, liền bị Phương thị cản lại không cho theo, hắn vốn cứng rắn muốn theo cùng lại bị Phương thị khiển trách: “Ai bảo con nhậu nhẹt cho nhiều vào như vậy, còn nói không có sao à, cái bộ dạng nhếch nhác này giống như người say rượu rồi còn gì.”



Còn những người khác như Triệu lão gia tử, Lý thị đều phải ở nhà canh chừng hài tử, không thể đi theo.



Triệu Nguyệt Cầm cũng sắp lấy chồng, theo lý thuyết là không được thường xuyên xuất môn đi ra ngoài, nhưng Phương thị thấy con gái muốn đi, trong lòng cũng không nỡ, vội vàng làm cho con gái một cái nón có màn che để đội lên, như vậy cũng tránh được không ít tị hiềm.



Triệu Tương Nghi nhìn cô cô đứng cách đó không xa, trên người mặc một cái áo khoác ngắn tay, trong là áo màu tím nhạt có họa tiết hoa nhỏ, quần không phải là quần bông như ngày thường vẫn mặc mà là nguyệt sắc la quần ( quần lụa màu xanh lơ), bên hông đeo một cái túi thêu hoa mai, kết hợp với lụa mỏng thuần trắng che trên đầu, vào lúc sập tối, trong làn gió nhẹ lay động, chọc không ít người ngoái đầu nhìn sang.



Cô cô là một cô gái xinh đẹp động lòng người.



Dọc theo đường đi, trên xe bò chật ních hài tử cùng người lớn, nhưng không có nhà nào chê là khó chịu, chỉ có líu ríu hưng phấn, lúc thì nói lát nữa lên trấn xem hội hoa đăng cỡ nào náo nhiệt, lúc thì nói buổi tối còn có thể bắn pháo hoa chúc mừng, ấy là do mấy nhà giàu có đặc biệt lấy ra cùng dân thường dùng chung.



Nói như vậy, ngược lại cũng làm cho Triệu Tương Nghi ngạc nhiên.



“Nghe nói hội hoa đăng lần này sẽ không giống như mấy lần trước, mấy trấn bên cạnh đều đưa pháo hoa đến trấn Thanh Hà để bắn, hội hoa đăng lần này khẳng định sẽ tổ chức lớn hơn mấy năm trước! Có người nói, có rất nhiều nhà ở các trấn bên cạnh đều đến trấn Thanh Hà để xem pháo hoa.” Cùng lúc, Triệu lão nhị cười híp mắt nói.



“Một lát nữa chúng ta có thể mua đồ ăn ở trên trấn sao?” Triệu Hoằng Nhân còn chưa nói xong, đã có tiếng nuốt nước bọt phát ra rồi.



“Bà nội có mang theo tiền, chỉ cần là đồ không quá đắt tiền, chút nữa cả nhà chơi mệt mỏi có thể ăn một bữa ăn khuya.” Triệu Nguyệt Cầm ôn nhu sờ sờ đỉnh đầu Triệu Hoằng Nhân, Triệu Hoằng Nhân chợt cảm thấy cảm thấy mỹ mãn.
Bên này, mọi người tụ tập lại ở đại sảnh nhà Triệu hữu Căn, Quách thĩ sai nha hoàn duy nhất trong nhà dâng trà và điểm tâm, mặc dù bọn họ sống ở trong trấn đã lâu cũng không tính là có nhiều tiền, nhưng ở trong mắt Phương thị cuộc sống của họ hết sức là xa xỉ.



Mọi người nói đùa một hồi liền xuất môn ra ngoài, dạo quanh phố xá náo nhiệt xem hội hoa đăng.



Người hai nhà cùng đi chung, người lớn và tiểu hài tử rất nhiều, liên tục líu rít không ngừng, lúc thì chỉ vào ngọn đèn hoa sen bình luận, lúc thì nói ngọn đèn cung điện làm bằng vải lụa rất là đẹp.



Triệu Nhu được ra ngoài, tính tình càng thêm hoạt bát, khanh khách cười không cần Quách thị bế trên tay, còn hăng hái chạy trên mặt đất phủ kín gạch xanh.



Triệu Hữu Căn đặc biệt dẫn theo nha hoàn và gã sai vặt, chính là vì sợ có quá nhiều người, chen đến tách bọn nhỏ ra, muốn cả hai người phải giám sát bọn nhỏ chặt chẽ một chút.



Triệu Tương Nghi lúc này mới chân chính thấy được cổ trấn Giang Nam là như thế nào, thấy hai bên phố xá bày đầy sạp bán hoa đăng, hoặc quầy son phấn, đồ trang sức, quầy ăn vặt các loại, tiếng thét to, tiếng hoan hô bên tai không dứt. Cách đó không xa ở cuối con đường, có một cây cầu hình vòm, hai bên cầu treo đầy hoa đăng các màu, trên cầu chật ních người đi đường.



Dưới cầu là một con sông nhỏ trong suốt, chảy qua toàn bộ trấn Thanh Hà, trên mặt sông vào giờ khắc này có nhiều hoa đăng lớn nhỏ trôi nổi trên đó, đa số dùng để ước nguyện.



Ở hai bên bờ sông nhỏ, đa số là nhà lầu của dân, xây ở gần sông, đem cổ trấn Giang Nam phô bày ra vẻ đặc sắc và tuyệt mỹ vô cùng tinh tế.



Ở một cây cầu hình vòm khác, là một con phố náo nhiệt, nơi nào cũng có ngọn đèn hoa đăng sáng trưng như là ban ngày.



Đoàn người chậm rãi đi tới, cười nói, Triệu Tương Nghi nhất thời không nhìn kỹ con đường dưới chân, chân liền bị sẫy, bổ nhào về phía trước, xém chút nữa ngã xuống sông, nhưng là đụng phải một người đứng ở trước mặt.