Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 67 : Không ăn hết thì đem đi bán
Ngày đăng: 09:50 18/04/20
Edit: Thiên Âm
Ban đầu Phương thị còn lơ đểnh không để ý, còn cho rằng đó là một ít đồ chơi mà tiểu hài tử chơi đùa, còn không thể xem như là thật, sao có thể đem thứ này đi làm hương liệu được?
Nhưng khi nồi cá đã nấu xong thì mùi vị thơm phức thoang thoảng bay ra khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn, Phương thị lập tức nghiên cứu đối với thứ mà Triệu Tương Nghi đùa bỡn kia, nói là phải thử thêm lần nữa xem, biết đâu chừng lại có thể chế biến thành hương liệu có mùi vị thơm nồng, đến lúc đó cũng không cần hâm mộ những người có đủ tiền để mua được hương liệu như dầu vừng rồi.
Trong lòng Triệu Tương Nghi thầm chảy mồ hôi a, bà nội quả nhiên không phải là người có khiếu làm ăn mà, lần này nàng làm như vậy là muốn bà đem thứ này đi bán kiếm tiền, nhưng điều bà nội nghĩ đầu tiên chính là muốn đem thứ này làm đồ dùng trong nhà.
Mặc kệ nói thế nào đi nữa thì hôm nay món cá này chính là vật thử nghiệm, chí ít là nàng đã khiến cho cả nhà bắt đầu chú ý nghiên cứu đến loại thực vật này, vả lại phải quan sát xem ngày mai Phương thị sẽ chế biến thực vật này thành nguyên liệu có mùi vị gì. Nếu thành công nàng sẽ lại đến phía sau núi khai thác thêm để đem về làm nguyên liệu, nhưng mọi chuyện trong trù phòng vẫn phải dựa vào bà nội.
Ngày hôm sau, Triệu Tương Nghi khó có được cả người tràn đầy sinh lực mà dậy thật sớm, chờ Phương thị làm xong điểm tâm cho cả nhà, Triệu Tương Nghi liền xin Phương thị thực hiện lời hứa hẹn tối qua, còn cố ý làm cái bộ mặt tham ăn.
Phương thị thấy Triệu Tương Nghi như thế cũng hăng hái lên, nghĩ đến việc nhà bây giờ cũng không nhiều lắm, không bằng đem thứ này ra ngoài buôn bán, có lẽ thật đúng là làm ra việc lớn, mà mấy thứ gia vị như Hồi Hương, dầu vừng…không phải là hoa quả ở trên cây hái xuống đem đi nghiền nát thành nguyên liệu ư.
Rốt cuộc Phương thị ở trước cửa trù phòng nói, tối hôm qua trước khi đi ngủ đã đem lá Nguyệt Hương và nguyên liệu được phơi khô tốt bỏ vào chung với nhau, đun sôi nước khoảng nửa canh giờ, sau đó đổ nước và nguyên liệu vào một cái bình đất sét để nguội, ngày hôm nay đã có thể đem ra dùng.
Triệu Tương Nghi hưng phấn, cố gắng ngửi lấy mùi hương tuyệt vời đó, hận không thể lập tức đem ngón tay chấm một miếng nếm thử, nhưng Phương thị lại không cho phép Triệu Tương Nghi làm như vậy, sợ nàng vì tham ăn sẽ làm hư bao tử.
Khi thấy Phương thị đem một cái bồn lớn sạch sẽ ra, những thứ trong bồn chính là món chính, thịt heo. Phương thị dùng muỗng lớn múc bột phấn trong cái bình ra, ngửi ngửi một chút, thấy thịt đã thấm gia vị, không khỏi hài lòng cười cười: “Khoan hãy nói, mùi này đúng thật là giống như mùi thơm của Hồi Hương, đây không phải là để cho con mèo như cháu vớ được chuột chết sao?” Bà cho rằng Triệu Tương Nghi đúng là chó ngáp phải ruồi, không hề hoài nghi đến việc này là có kế hoạch.
Triệu Tương Nghi nghe xong cũng yên tâm, nghe Phương thị khen mình liền nói: “Bà nội đang làm gì, thật thơm à”
Nếu như muốn đem sinh ý làm lớn ra mà nói, thì không nên đem loại gia vị này ra chợ bán cho các tiểu thương và bình dân bách hay lại đi ngược lại con đường đã định. Bởi vì loại gia vị này mà rơi vào trong tay bách tính chẳng khác nào là loại gia vị phổ cập bình thường, tuy đây là thứ tốt, có thể dùng thì phải dùng lâu dài, khó tránh khỏi việc khiến người khác chán ghét, sẽ nghĩ đây là thứ bình thường nhất định không quý trọng.
Hơn nữa điểm trọng yếu nhất là bán cho những gia đình bình thường kia, giá bán loại gia vị này sẽ không thể khai cao, gia đình người ta vốn không thể mua hương liệu tốt như dầu vừng, hồi hương nên mới tìm mua những loại gia vị khác thay thế, nếu ngươi lại kêu giá cao hơn so với người khác, còn có người đến mua?
Tuy nói vốn bán loại gia vị này không cao, nhưng nếu dùng giá tiền như vậy để bán, khẳng định sẽ không có thu lợi được nhiều, Triệu Tương Nghi làm sao có thể cam tâm tình nguyện?
Triệu tương Nghi ngay từ đầu đã có ý nghĩ sẽ bán loại gia vị mới này cũng là dựa theo ý nghĩ của phụ thân và ca ca, nhưng nếu bán cho dân chúng bình thường để dùng, đến lúc đó nhất định là cung không đủ cầu.
Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại đã thấy sai lầm rồi, nếu như muốn dựa vào loại gia vị mới này để kiếm một núi tiền, nhất định phải đem bán cho các lão bản ở các tửu lâu trên trấn, hay là bán cho một nhà giàu có, để cho nhà nàng được độc quyền, như vậy mới có thể khai giá cao hơn, đồng thời còn cho thấy đây là loại gia vị quý giá nhưng không đủ dùng.
Những khách nhân kia sau khi ăn những món ăn ngon, khó tránh khỏi việc nhớ đến tửu lâu mà mình thấy ăn ngon, như vậy cũng là tăng tiền lời cho tửu lâu, lão bản tửu lâu khẳng định sẽ tìm cách liên hệ với nhà bọn họ, đây mới là kế sách lâu dài.
Vì vậy Triệu Tương Nghi liền âm thầm ở trong lòng hạ quyết tâm, chờ người nhà mang gia vị mới lên trấn để bán thì nàng sẽ khuyên họ đi trên con đường mà chính nàng đã vạch ra, nếu như thành công, người trong nhànhất định có thể kiếm được một thùng tiền đầu tiên.
0o0
[1] Có cung nhưng không cầu: có nhiều nhưng không dùng
[2] Tá vị: gia vị thêm vào, như ăn bánh canh thêm nước mắm ấy