Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 84 : Tiểu nhị gặp nạn
Ngày đăng: 09:50 18/04/20
Edit: Thiên Âm
“Ừ... Ta nghĩ ông đã đi nhầm chỗ rồi, nếu như không còn chuyện nữa, các người có thể đi, bọn ta còn rất nhiều việc chưa làm.” Triệu Tín Lương không chút nghĩ ngợi cự tuyệt cơ hội trước mắt này, việc làm này khiến Triệu Tương Nghi bỏ xuống được tảng đá lớn trong lòng.
Nếu không phải có ngoại nhân ở đây, nàng đã sớm chạy đến hôn cha một cái thật kêu rồi, bộ dáng cha cự tuyệt Bách Vị Lâu thật là quá đẹp trai đi.
Trần chưởng quỹ và cái tên tiểu nhị đều kinh ngạc đứng sững tại chỗ, quả thật không tin được rằng mình đưa ra giá gấp ba lần tức là dùng ba lượng bạc mua một cân hương liệu từ nhà họ, nhưng họ lại nhanh cự tuyệt cái cơ hội đầy mê hoặc này, làm sao có thể.
“Ách, ta nghĩ mọi người nên nghĩ lại một lần nữa xem, ba lượng bạc mua một cân hương liệu không phải rất tốt sao, số tiền này có thể mua bất cứ dạng hương liệu nào mà không được?” Trần chưởng quỹ sắc mặt cực kỳ lúng túng, trong lòng cũng rất khẩn trương, rất sợ chuyện này không thành công. Vì vậy vừa cười vừa nói thêm, “Đương nhiên, hương liệu của các vị không thể so sánh được với hương liệu tầm thường, nếu như các vị chê Bách Vị Lâu ra giá thấp thì…”
“Ta nghĩ ông đã hiểu lầm rồi.” Giọng nói Triệu Tín Lương âm lãnh mạnh mẽ mà lại kiên quyết, “Mặc dù bọn ta xuất thân là nông dân, quả thật là rất cần tiền nhưng dân quê bọn ta có một tập quán rất tốt chính là tuân thủ lời hứa. Bọn ta đã đáp ứng Sở lão bản của Vạn Phúc Lâu sẽ bán hương liệu này cho ông ấy, cho nên sẽ không hợp tác cùng mấy tửu lâu khác, cũng không âm thầm tìm thêm nguồn tiêu thụ khác để chào hàng, cho nên dù các người có ra giá cao cỡ nào đi nữa, nhà ta sẽ không đáp ứng việc mua bán này.”
“Đây chính là cơ hội khó có được, các vị nên suy nghĩ kỹ, vạn nhất bỏ qua lần này, muốn van cầu bọn ta đáp ứng lại cũng không được à.” Tiểu nhị kia tựa hồ đã quên sai lầm từng phạm lần trước, cho nên mới ngang nhiên bày ra cái bộ dáng ngạo mạn này.
“Phải không, nếu ta nhớ không nhầm thì lần trước lúc bọn ta đem hương liệu lên trấn bán, có ghé qua Bách vị Lâu của các ngươi chào hàng nha.” Triệu tương Nghi chợt ngẩng đầu lên trừng cái tên tiểu nhị đó rồi nói một câu.
Trần chưởng quỹ lập tức quay đầu lại hung hăng trừng cái tên tiểu nhị kia, sau đó nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: “Ngươi trước đi ra ngoài cho ta.”
Tiểu nhị rõ ràng rất sợ, lập tức cúi đầu đi ra ngoài, một chữ cũng không dám thốt.
Triệu Tương Nghi ở trong lòng đắc ý nhìn vẻ mặt đầy sợ hãi của tên tiểu nhị, trước kia nàng cũng đã nói, đến lúc nào đó sẽ cho cái tên mắt chó nhà hắn biết hậu quả của việc coi thường người khác.
“Ngươi là cái gì?” Trần chưởng qũy thanh âm lạnh như băng, trong mắt tinh mang tẫn thấu, “Ngươi bất quá chỉ là một con chó giữ cửa của Bách Vị Lâu thôi, cư nhiên lại làm ra cái dáng vẻ mình chính là lão bản? Mặc kệ bọn họ là ai, ngươi mời vào cửa không phải liền tốt sao? Nếu quả thật không trả nổi tiền cơm khi đó không phải sẽ có người trong điếm đánh ra? Cả chuyện này ngươi cũng quan tâm tới? Một cơ hội tốt như vậy đã bị ngươi ném đi, giờ ta phải mặt dày đến nhà người ta xem sắc mặt họ đây, ngươi thật là.”
Nói xong lời cuối cùng, Trần chưởng quỹ quả thực không biết cái gì để mắng hắn nữa.
Tiểu nhị cực kỳ sợ, vội lên tiếng xin tha: “Tiểu nhân đã sai, tiểu nhân đáng chết cả vạn lần, xin chưởng quỹ hãy nể tình tiểu nhân từ phương Bắc đến đây mà bỏ qua cho tiểu nhân một lần.”
“Tha cho ngươi một lần?” Trần chưởng quỹ không giận mà cười, “Người như ngươi ở lại Bách Vị Lâu có lợi ích gì? Để ngươi ngăn trở thêm nhiều cơ hội tốt tìm đến cửa sao?”
“Đừng mà chưởng quỹ, cầu xin ngài tốt xấu gì nhìn sự trung thành và tận tâm của tiểu nhân mà tha cho, chưởng quỹ “
“Dừng xe.” Trần chưởng quỹ đột nhiên ra lệnh cho phu xe bên ngoài, sau đó lại lạnh lùng quay mặt chỉ ra bên ngoài,” Xuống xe, bây giờ, ngay lập tức.”
Trần chưởng quỹ căn bản không để ý tới tiếng khóc la của tiểu nhị, tiếp tục nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần đến Bách Vị Lâu nữa, bằng không, ta nhất định sẽ bảo người trong lâu đi ra chặt chân chó của ngươi. “
Tiểu nhị đương nhiên là biết tính tình của Trần chưởng quỹ, lấy vải bố bên đai lưng ra lau nước mắt, sau đó run rẩy xuống xe,
ở đây đã đi ra khỏi Triệu gia thôn, chẳng qua còn cách trấn Thanh Hà một đoạn đường nữa, tiểu nhị tự nhận mình là kẻ không may, từng bước từng bước đi về.
Trong xe, Trần chưởng quỹ thở dài một hơi, sau đó oán hận nói: “Xem ngươi đã làm cái quái gì này? Đồ vô dụng.”