Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 92 : Tin tức đáng sợ

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Nếu cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút thì Dương thị đúng là người khả nghi nhất cũng không sai, theo lời Triệu lão gia tử kể lại thì lúc sáng khi ông ở lại trông nhà, có sang nhị phòng một lúc để sửa cái nôi, cũng có chú ý đến đại phòng bên này, nên tên trộm nếu là người ở bên ngoài cũng không dám vào nhà họ để trộm đồ vào lúc đó, vì khả năng bị tóm được rất lớn.



Nhưng loại tình huống này nếu như đặt ở trên người Dương thị, thì lại khác, nàng ta là người Triệu gia, cũng biết hết thói quen của từng người và phòng ốc Triệu gia, thậm chí là vị trí để vật trưng bày. Tiểu Hoằng Tuấn gặp chuyện không may, Lý thị và Triệu lão nhị phải ôm đến chỗ lão Ôn nên không có ở nhà, mặc dù Triệu lão gia tử ở nhà, nhưng tâm tư lại đặt hết vào việc sửa cái nôi, mà Dương thị khẳng định nắm rõ hết tình hình cho nên mới nắm chắc như thế đến đây trộm đồ, cũng không cần lo lắng triệu lão gia tử đến đây dò xét động tĩnh…Hơn nữa nàng ta lại rất quen mọi thứ ở đây nên mới nhanh chóng liếc nhìn, lật đồ để xem và đặt lại đúng vị trí, hòng mong tìm được thứ mình cần.



Không đúng, chuyện của tiểu Hoằng tuấn chắc chắn đã được Dương thị trù tính từ trước, và nàng ta nhất định đã chuẩn bị cho kế hoạch này lâu lắm rồi nên mới có thể làm nhanh như vậy….



Triệu Tương Nghi chỉ suy đoán đến một nửa thôi liền ngưng lại, nàng thật không dám suy đoán tiếp nữa.



Nhưng khi thấy Dương thị tiếp tục dùng giọng khàn khàn nói, “Ta thừa nhận, ta sẽ đem tất cả nói ra hết, chuyện mất đồ vào ngày bảy tháng tư đó đều là do ta làm hết, cầu mọi người hãy tha cho ta, ta biết mình đã sai rồi, ta là đồ đáng chết, cầu mọi người đừng giải ta đi gặp quan, không nể mặt ta thì cũng xin nể mặt hai đứa nhỏ nhà ta với.”



“Thẩm chính là muốn bí phương nhà cháu nên mới đến đây?” Triệu Hoằng Lâm nghi ngờ hỏi.



Dương thị quỳ trên mặt đất một lạy rồi một lạy dập đầu đại gia, nhanh miệng nói:



“Đúng, đúng, đúng, là ta muốn bí phương nên mới mò đến đây, nhưng ta vô tội, người của Bách Vị Lâu tìm đến ép buộc ta, muốn ta vào đại phòng trộm bí phương đem đến cho họ.”



Mọi người nghe vậy đều là không thể tin được, ai cũng hít một hơi dài, Dương thị đột ngột nói là tin tức này khiến cho tim mọi người đều đập nhanh lên, hóa ra việc Dương thị đến trộm bí phương không phải là vì mình, mà là có người âm thầm mua chuộc nàng ta.



“Ngươi … mau nói lại một lần nữa cho ta nghe.” Phương thị chỉ vào mặt Dương thị không thể tin nói, sau đó lại hoảng sợ nhìn con lớn của mình, “Tín Lương, cái này, giờ chúng ta phải làm gì đây?”



Tuy rằng Triệu Tín Lương nghe Dương thị tiết lộ bí mật này cũng không phải là không kinh ngạc, nhưng hắn tương đối tỉnh táo. Thầm nghĩ, thật may là hôm nay nhà mình đi trước bọn họ một bước nên mới biết được chuyện này, như vậy cũng có biện pháp giải quyết.



Triệu lão gia tử cho rằng tờ giấy bí phương này là đồ thật, lập tức cẩn thận dặn dò: “Đúng vậy, Tín Lương, chuyện này rất nghiêm trọng, con nhanh đem bí phương này giấu đi, cha thấy Bách Vị Lâu lần này khẳng định sẽ không bỏ qua đâu, đã có lần đầu tiên ắt sẽ có lần thứ hai.”



Triệu Tín Lương biết tờ bí phương này là giả nhưng không có giải thích gì nhiều, chỉ trầm mặc nhìn tờ bí phương giả này không nói lời nào, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Dương thị rốt cuộc cũng có chút sợ, chỉ nơm nớp lo sợ gật đầu, cũng hứa là sẽ không chạy trốn giữa đường….Nhưng khi nghĩ đến việc Triệu Tín Lương nhờ mình làm, Dương thị không khỏi có chút há hốc mồm, chích ấp úng hỏi:



“Đại, đại ca... Huynh không có ngốc chứ, thật sự là đem tờ bí phương này đến Bách Vị Lâu? ” Dương thị có chút không hiểu lắm, không phải là thành toàn cho bách Vị Lâu sao.



Nhưng Triệu Tín Lương lại không có giải thích cho nàng ta: “Ngươi cứ làm theo đi. “



Dương thị rất sợ Triệu Tín Lương giận dữ sẽ đổi ý, liền đáp ứng.



Triệu Tương Nghi híp hai mắt ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu được ý định của phụ thân, vì vậy cũng không tiếp tục ngăn cản việc làm của phụ thân, chỉ thong thả nhìn xem chuyện sẽ tiếp tục diễn biến như thế nào.



Không lâu sau, Dương thị thấy mọi người cũng hơi buồn ngủ, liền cẩn thận dò hỏi Triệu Tín Lương, có thể mở trói cho được không, để nàng ta có thể quay về ngủ.



Nhưng Triệu Tín Lương lại kiên trì trói nàng ta lại, còn đem đến chuồng bò nhốt lại, Dương thị mặt đỏ hồng ngồi trong chuồng bò một mình, hai tay lại bị bắt chéo sau lưng, không khỏi có chút sợ hãi, liền cầu Triệu Tín Lương thả nàng ta ra, nhưng Triệu Tín Lương vô thanh vô tức khóa cửa chuồng bò lại, cũng nói chờ chuyện ngày mai thành công sẽ thả nàng ta ra.



Sau đó, Triệu Tín Lương sang tam phòng nhắc nhở trên dưới, nếu ai dám thả dương thị ra, giúp nàng ta chạy trốn, hắn sẽ đem người đó giải đến nha môn báo quan, nhờ quan đại lão gia dựa theo tội danh đồng phạm mà xử trí.



Như vậy, Triệu lão tam trăm triệu lần không dám làm con thiêu thân đến mở cửa chuồng bò.



Làm xong hết thảy mọi việc, quay về phòng Triệu Tín Lương ôm Triệu Tương Nghi lên cười nói: “Tương Nghi, sao lại không đi ngủ, nhìn xem mắt đã muốn híp lại rồi, đi thôi, cha con mình đi ngủ nào.”



Triệu Tương Nghi dựa vào vai phụ thân cười cười, nét mặt phụ thân thay đổi quá nhanh chẳng khác gì diễn viên ở hiện đại, nếu là ở hiện đại khẳng định là nổi tiếng rồi.



Triệu Hoằng Lâm nhíu chặt lông mày đi theo phía sau, cuối cùng mới ngẩng mặt lên nhìn Triệu Tín Lương hỏi một câu: “Cha, con không hiểu lắm, chúng ta khó khăn lắm mới bắt được tam thẩm, làm sao lại có thể khinh địch mà tha cho thẩm ấy?”



Triệu Tín Lương thấy đã cách xa chuồng bò, không khỏi nở nụ cười, cúi đầu nhìn con trai: “Là cha lừa nàng ta, sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng ta như vậy được, ngày thường nàng ta tìm cách lừa gạt chúng ta, vậy chúng ta sao không lừa gạt lại nàng ta một lần?”