Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 94 : Kết cục của Dương thị

Ngày đăng: 09:50 18/04/20


Edit: Thiên Âm



Trời cũng đã sáng, ánh dương dần dần cắn nuột màn đêm, thoạt nhìn chỉ có một chút nhưng khi lơ đãng một lúc, thì trời đã sáng hoàn toàn, màn đêm dần biến mất không thấy đâu.



Trong chuồng bò Dương thị trằn trọc suốt đêm không ngủ được, tuy rằng nghe được Triệu Tín Lương đã nhận lời tha cho mình, nhưng chẳng biết sao trong lòng lại có một loại cảm giác bất an không nói được.



Hai con bò trong chuồng, một đứng một nằm, hoặc lâu lâu lại kêu ra tiếng, hoặc lặng lẽ vùi đầu vào ăn cỏ khô mà chủ nhân chuẩn bị cho, Dương thị lắc lắc đầu, dĩ nhiên đây không phải là lần đầu thấy cảnh này, chỉ tức giận lầm bầm một câu: “Chờ ta làm nên chuyện, ta sẽ đem hai con bò các ngươi làm thịt.”



Tiểu Ngưu kia không biết là có nghe hiểu hàm nghĩa chữ “thịt” hay không, mà ngẩng mặt lên liếc dương thị một cái, sau đó lại an tâm ăn cỏ.



Lúc này, cửa chuồng bò mở ra, ánh sáng hơi yếu ớt chiếu vào, Dương thị muốn giơ tay che mắt lại nhưng phát hiện tay mình vẫn còn đang vắt chéo sau lưng, càng cử động thì sợi dây càng siết chặt.



Vừa thấy Triệu Tín Lương đứng trước cửa chuồng bò, Dương thị lập tức cọ xát với mặt đất khó khăn đứng lên, vội vàng cầu xin: “Đại ca, đại ca, xin huynh thương xót, trước thả ta ra cho ta uống nước, ta muốn chết khát rồi.”



“Có chết khát hay không nói với ta làm gì.” Triệu Tín Lương mặt không biểu tình trả lời, tâm Dương thị hơi trầm xuống, tiếp đó không từ bỏ ý định hỏi một câu.



” Vậy có thể cho ta thay quần áo khác được không? Huynh nhìn cả người ta xem, đều dính phân bò, bộ dạng ta như vậy sao có thể đến Bách Vị Lâu trên trấn, không phải sẽ mất mặt sao?”



“Ngươi còn mặt mũi sao?” Triệu Tín Lương vừa dắt hai con bò ra ngoài dẫn đến trong sân cho triệu lão gia tử trông coi, vừa ở một bên nói.



Trong chuồng bò nhất thời không tiếng đáp trả.



Chỉ là Triệu Tín Lương tay nắm dây thừng đột nhiên cứng đờ.
Cùng lúc đó, người từ trong phòng đã chạy ra, Triệu Tương Liên vừa nhìn thấy bộ dạng mẫu thân như vậy, nước mắt không khỏi rơi đầy mặt, nhưng hai người Triệu lão tam và Triệu Hoằng Nhân cũng không có cảm thấy đau khổ một chút nào, chỉ thấy Triệu lão tam nói quanh co hỏi xem Dương thị là mình thật không có việc gì chứ?



Dương thị nghe thấy thế, dừng một chút rồi khóc rống lên, vừa khóc vừa mắng: “Triệu Tín Dương à Triệu Tín Dương, mắt ta thật sự bị mù nên mới gả cho cái tên lang tâm cẩu phế nhà ngươi, ngươi so với đại ca nhà ngươi cũng không bằng, nếu ta sớm biết sẽ có ngày như vậy, thì ta sẽ không lấy trúng một tên chồng vô dụng như nhà ngươi đâu, cẩu vật, ta nguyền rủa ngươi sẽ không được chết tử tế đâu.”



Dương thị mắng ngày càng nhiều làm cho Triệu lão tam không dám nhìn tới nàng ta một lần, cuối cùng chỉ vội vã chạy về phòng.



Triệu Tín Lương nhanh tay đem dương thị cột thật chắc trên xe bò, cột xong, liền đánh xe bò đến chỗ Lý Chính, còn có trên đường tìm Triệu lão gia tử và Triệu lão nhị, để cho hai người họ đi theo làm nhân chứng.



Chờ tiếng khóc la của Dương thị dần biến mất, Triệu Tương Nghi mời từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Phương thị liền hỏi: “Bà nội, Lý Chính thúc thúc có phạt nặng tam thẩm không?”



Phương thị yêu thương sờ sờ đầu Triệu Tương Nghi, cười nói: “Nhất định sẽ, đã làm sai thì phải chịu phạt, nếu như chúng ta che chở cho tam thẩm con, thì tam thẩm con chỉ biết lười biếng đi hại người mà thôi.”



Gần chạng vạng tối, Triệu Tín Lương đánh xe bò chở Triệu lão gia tử và triệu lão nhị quay về, nhưng Dương thị nhưng không có theo trở về, người trong nhà thấy thế cũng không cảm thấy kinh ngạc, trong lòng đều có cân nhắc.



“Xử trí như thế nào?” Phương thị hỏi đầu tiên.



Triệu Tín Lương vừa tháo xe bò ra, vừa nói: “Dựa theo luật pháp, đánh trước ba mươi gậy, rồi đem nhốt vào trong tù, có người nói phải nhốt nàng ta hai mươi năm mới được thả ra.”



Hai mươi năm...



Triệu Tương Nghi nghe xong trong lòng cũng thổn thức không ngớt, hai mươi năm sau, chờ Dương thị trở ra, chỉ sợ đời này cũng đều bị hủy rồi, sẽ không còn ai dám lấy nàng ta nữa, cũng không còn người để ý đến, hơn nữa dựa theo tính tình lười biếng của nàng ta, mặc dù được thả ra nhưng cũng không có năng lực tự nuôi sống bản thân. Huống hồ trong ngục giam quanh năm ẩm ướt, âm lãnh, dơ bẩn kinh khủng, nàng ta có thể vượt qua được năm tháng trong đó hay không mới là cái vấn đề…