Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 108 : Hàn Mai chạy trốn
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Phương thị mặc dù luôn mồm la “Bất hiếu”, trong lòng lại thiên vị con trai, vì thế nói. “Bá Lâm luôn luôn hiếu thảo, chẳng qua là e ngại vợ nó”. Nói xong, mồm miệng lại bắt đầu chua ngoa. “Ai bảo người ta có tiền, muốn ở mấy phòng liền ở mấy phòng”.
Lâm Y là tiểu bối, ủng hộ Phương thị không được, theo phe Lí Thư cũng không xong, đành phải ngậm chặt miệng, nghe Dương thị khuyên giải an
ủi.
Nơi này cách cổng Đông Nam môn không xa, chẳng bao lâu sau, người trên thuyền đã tới, Trương Đống tìm được Dương thị, nói. “Phu nhân, phu nhân mượn vợ Bá Lâm hai tên gia đinh, trước hộ tống Hồng tiểu nương tử tới nhà trưởng tỷ của cô ấy đã”.
Phương thị đang định kéo Dương thị đi tìm Lí Thư lý luận, nghe vậy liền giữ chặt Dương thị. “Đại tẩu, chúng ta cùng đi”.
Hai người tới gian cách vách, Lí Thư một
đường mệt nhọc, đang ngồi trên giường nghỉ tạm, thấy Phương thị và Dương thị đi vào, mặc dù cả người nhức mỏi uể oải, vẫn đứng dậy hành lễ mời
ngồi. Dương thị trước mượn gia đinh, Lí Thư đáp. “Việc nhỏ mà thôi”. Thuận miệng chỉ tên hai gã gia đinh, sai tiểu nha hoàn đi gọi.
Dương thị vội nói. “Không cần phiền toái”. Rồi sai Lưu Hà
cùng tiểu nha hoàn đi lĩnh gia đinh, trực tiếp xuất phát. Hồng Hàn Mai
chu toàn quy củ, phải tìm đến nói lời tạ ơn mới từ biệt ra đi.
Phương thị thấy Đại phòng làm việc thỏa đáng, rốt cuộc cũng tới lượt mình, để tăng thêm khí thế, đứng phắt dậy, hỏi Lí Thư. “Bản thân cô thuê nhà ba gian mà ở, lại chỉ thuê cho cha mẹ chồng có hai gian, làm con dâu kiểu gì thế hả?”.
Đáng thương Lí Thư vừa mới ngồi xuống lại phải đỡ hông đứng dậy, kiên nhẫn giải thích. “Bên chúng con thêm một gian phòng là cho Tuấn Minh ở”.
Phương thị lập tức cãi. “Tuấn Minh luôn luôn do ta trông nom, ở chung với các người làm chi?”.
Trương Tuấn Minh xác thực vẫn do Phương thị trông nom, nhưng thường
xuyên bị dạy dỗ quan niệm rằng mẹ cả hà khắc xấu xa, Lí Thư bỏ tiền nuôi con thiếp sinh, lại phải mang cái danh đó, đương nhiên không muốn, cô
mới nảy ra ý định tự nuôi dạy. Chuyện như vậy, thân là con dâu, Lí Thư
không thể phơi bày ra chất vấn Phương thị, chỉ nói. “Cha mẹ tuổi đã lớn, Tuấn Minh lại hay khóc nháo ban đêm, quấy rầy cha mẹ nghỉ ngơi, bởi vậy vẫn là ở với chúng con tốt hơn”.
Dương thị thấy Phương thị một bộ sắp sửa cãi nhau ỏm tỏi, vội vàng giải hòa, nói với Lí Thư. “Vợ Bá Lâm, cháu đối xử với Tuấn Minh như con ruột, chúng ta đều biết,
chẳng qua cháu đang có bầu, vốn đã mệt nhọc, làm sao chịu nổi đứa nhỏ
khóc nháo nữa, không bằng cứ để mẹ chồng cháu giữ nó, đợi cháu sinh
xong, lại ôm Tuấn Minh về”.
Lời này có lí, nói đúng chỗ băn khoăn của Lí Thư, cô bất giác đưa tay lên vuốt ve bụng, liền gật đầu.
Phương thị mừng rơn, vội chạy ra ngoài gọi hai bà thím, sai hai bà
dời phòng ở. Lí Thư nhìn Dương thị, cười khổ, Dương thị an ủi. “Mẹ chồng cháu tính cách như vậy đấy, thẳng thắn, thật ra tâm địa không xấu”.
Lí Thư thở dài một hơi, ra khỏi cửa, trả chỗ lại cho Phương thị vẫn đang mừng rỡ rối tinh rối mù.
Dương thị về phòng mình, Lâm Y đang cùng Thanh Miêu quét dọn gần cửa sổ, thấy bà quay về, hỏi. “Không có việc gì chứ, mẫu thân?”.
Dương thị hướng ra ngoài bĩu môi, trả lời. “Đổi nhà rồi, còn cách nào nữa đâu”.
Lâm Y và Thanh Miêu đều nhịn không được cười. “Đúng là Nhị phu nhân lợi hại”.
Dọn dẹp xong, Lâm Y hỏi Dương thị. “Mẫu thân và phụ thân còn cần thêm thứ gì nữa không?”.
Dương thị lắc đầu. “Có cơm ăn, có giường ngủ, đã đủ”.
Lâm Y liền xin lui, dặn Thanh Miêu quét dọn gian nhà còn lại, bản
thân đi tìm Trương Trọng Vi. Lúc tìm được Trương Trọng Vi, chàng đang ở
chung với Trương Bá Lâm, nhìn mấy sạp hàng bên kia đường, Lâm Y hỏi
Thanh Miêu reo lên vui sướng, xoay người nắm thùng chuẩn bị ra bờ
sông gánh nước dọn dẹp. Không ngờ cô vừa ra ngoài đi mấy bước, đã đụng
phải Lưu Hà đang hớt hải chạy về, hai người đều té, thùng nước lăn qua
một bên. Thanh Miêu bật dậy, không quản trên người dính bụi đất, xem xét thùng nước có bị gì không, hoàn hảo không sứt mẻ mới nhẹ nhàng thở ra,
hỏi Lưu Hà. “Lưu Hà tỷ tỷ hoảng hốt gì vậy?”.
Lưu Hà đứng dậy, không rảnh đáp lời cô, lập tức chạy hướng phòng
Dương thị, Thanh Miêu không hỏi được, cảm thấy kì quái, không đi gánh
nước nữa, quay về nói cho Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, Lưu Hà vội vã chạy về, hướng tới phòng Đại phu nhân, em xem hẳn là xảy ra chuyện, chủ tử mau đi nhìn thử”.
Lâm Y thấy bộ dạng cô như vậy, liền hiểu được cô đang nghĩ gì, buồn cười dí trán cô nàng. “Lưu Hà có việc thì liên quan gì đến em chứ, mau nhanh đi gánh nước, chậm cũng không an toàn”.
Thanh Miêu thè lưỡi, mang theo thùng nước bỏ chạy. Lâm Y đang bàn với Trương Trọng Vi có nên sang đó hỏi thăm không, chợt nghe Lưu Hà gọi, vì thế hai người qua gian cách vách, thấy Trương Đống cau mày, Dương thị
vẻ mặt lo lắng, vội hỏi. “Phụ thân, mẫu thân, xảy ra chuyện gì?”.
Trương Đống chán nản thở dài. “Ôi chao, Hồng tiểu nương tử đã biến mất”.
Dương thị lại nói. “Ba người hộ tống, có thể mất đâu được? Tôi thấy là do chính cô ta chạy mất”.
Trương Trọng Vi kinh ngạc. “Đang êm đẹp, vì sao cô ta phải chạy?”.
Lâm Y nhìn Dương thị, không lên tiếng, vì sao Hồng Hàn Mai muốn chạy
trốn, Dương thị cũng đã đoán được đại khái lí do, nhưng cũng chỉ là phán đoán.
Trương Đống thấy bọn họ đều im lặng, bản thân nói ra nguyên nhân. “Hồng viên ngoại đề cập với ta, nói trưởng nữ nhà ông ta muốn đón Hồng tiểu nương tử đến nhà làm thiếp…”.
Dương thị nói. “Vậy không tồi, hẳn là Hồng tiểu nương tử kia không muốn làm thiếp, lúc này mới bỏ chạy”.
Trương Trọng Vi nói. “Khó trách cô ta không hề lộ diện lúc ở trên thuyền, đại khái khi đó đã muốn trốn, chỉ là không thể nhảy xuống sông”.
Lâm Y sốt ruột. “Chúng ta có đoán cũng vô dụng, vẫn là nhanh tăng cường người đi tìm, bằng không trưởng nữ nhà Hồng viên ngoại đến nhà
chúng ta đòi người, làm sao cho ổn?”.
Trương Đống kinh nghiệm quan trường, suy nghĩ cũng sâu xa, chậm rãi vuốt râu, nói với Trương Trọng Vi. “Hồng viên ngoại làm thế này, chẳng lẽ có dụng ý khác?”.
Trương Trọng Vi nhất thời không hiểu, ngẩn ra.
Lâm Y ngồi bên nghe được, hiểu ra đôi chút, ý Trương Đống đại khái là Hồng viên ngoại cố tình phó thác Hồng Hàn Mai cho bọn họ, lại sai cô ta nửa đường bỏ trốn, đến đây sẽ tới cửa đòi người, hoặc lên nha môn đệ
đơn, vu cáo bọn họ lừa gạt con gái nhà lành.
Lâm Y cẩn thận suy nghĩ một phen, hỏi Trương Đống. “Phụ thân, lúc Hồng viên ngoại phó thác Hồng tiểu nương tử cho phụ thân, bên cạnh có ai làm chứng không?”.
Trương Đống trả lời. “Trừ thúc thúc các con ra, chưởng quầy khách điếm Duyệt Lai cũng từng đến ngồi một chút”. Ông ta nói xong, đột nhiên vỗ ghế đứng phắt dậy, kêu lên. “Chết tiệt, Hồng viên ngoại nhất định là cố ý hãm hại ta”.
Dương thị và Trương Trọng Vi vẫn không hiểu, nhìn chằm chằm Trương Đống, Trương Đống giải thích. “Nếu Hồng viên ngoại vu hãm ta lừa gạt thứ nữ của hắn, thì chưởng quầy đó chính là nhân chứng”.
Trương Trọng Vi nghe xong, hiểu được, không khỏi vừa hoảng vừa tức giận. “Con còn lấy làm lạ vì sao Hồng viên ngoại bỗng nhiên đổi tính, thì ra là có hậu chiêu, rốt cuộc ông ta vẫn là có thù tất báo”.
Trương Đống nghe được “có thù tất báo”, vội hỏi. “Nhị lang từng mâu thuẫn với hắn?”.
Trương Trọng Vi kể lại chuyện ở bữa tiệc tạ ơn các vị tiên sinh, Hồng viên ngoại tặng thiếp bị từ chối, thẹn quá thành giận. Trương Đống tỉ
mỉ nghe xong, lại lắc đầu. “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Hồng viên ngoại có keo kiệt đến mấy cũng không đáng giá ông ta thiết kế một ván cờ lớn như vậy”.