Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 115 : Tiền tài mở đường
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Trương Bá Lâm lắc đầu nói. “Thư vừa mới gửi, làm sao nhanh như vậy được?”.
Trương Đống vuốt chòm râu, bước thong thả trong phòng vài bước, nói. “Hiện giờ chỉ có thể dùng kế hoãn binh trước”. Ông ta gọi Trương Trọng Vi đến gần, nói. “Hồng viên ngoại tố cáo chúng ta trước, hẳn là hắn đã vào kinh, con sai người đi thông báo cho hắn, cũng đừng nói gì nhiều, chỉ nói với hắn, Bá Lâm
đã viết thư cho Lí thái thú”.
Trương Trọng Vi nghe theo, ra ngoài cửa, đuổi theo hai gã nha dịch
ban nãy đến báo tin, hỏi thăm chỗ Hồng viên ngoại đang ở. Không ngờ bọn
nha dịch kín miệng, nhất quyết không để lộ. Trương Trọng Vi thất vọng
quay về, Trương Bá Lâm hỏi chàng vài câu, mắng to chàng quá thành thật. “Cậu không mời quan sai uống hai li rượu, bọn họ làm sao chịu nói”.
Trương Trọng Vi hiểu ra, đến đây học thêm một chiêu, nhưng chàng sờ
sờ tay áo, dốc ngược túi tiền cũng không có một đồng. Trương Bá Lâm và
Trương Đống cũng một thân vô xu, ba người nhìn nhau. Cũng là Thanh Miêu
hầu hạ ở đó nhanh trí, chạy tới thông báo cho Lâm Y, mang mấy trăm văn
tới cứu giúp.
Có tiền quả nhiên dễ làm, Trương Trọng Vi chạy như điên đuổi theo hai tên nha dịch, mời bọn họ tới tửu quán, mấy chén rượu xuống bụng xong,
cái gì cần biết cũng đã biết. Trương Trọng Vi thuận lợi làm xong việc,
lại hiểu ra ít nhiều, không tự mình đi tìm Hồng viên ngoại, mà gọi tiểu
nhị thêm món thịt lên mâm, nhờ hai tên nha dịch chuyển lời dùm.
Chức vị nha dịch dù thấp nhưng vẫn là cáo mượn oai hùm, Trương Trọng Vi vốn không ôm nhiều hy vọng, cũng không
ngờ chàng vừa mở miệng hai gã đã đồng ý. Trương Trọng Vi vô cùng mừng
rỡ, chỉ là chàng không biết, hai tên nha dịch này lúc trước đã nhận tiền của Hồng viên ngoại nhờ đến nhà họ Trương, bây giờ sẽ quay về chỗ Hồng
viên ngoại báo cáo tin tức, giúp đỡ Trương Trọng Vi chẳng qua là tiện
đường, đương nhiên sảng khoái chấp nhận.
Trương Trọng Vi thuận lợi xong xuôi sự tình, vui vẻ về nhà, trước báo lại cho Trương Đống, lại về phòng cảm ơn Lâm Y. “Nương tử, hôm nay lại tiêu tốn tiền của em”.
Lâm Y nói. “Sự tình làm thỏa đáng, nhắc tới tiền làm chi, hơn nữa tiền đó là bỏ ra vì phụ thân, cũng không phải vì chàng”.
Trương Trọng Vi hơi thở dài, than. “Ta hiểu ý phụ thân, phụ thân muốn công bằng, bảo trì vị thế trung lập, chỉ là, rất khó”.
Lâm Y cười an ủi chàng. “Ngày ấy chàng cũng nói rồi đó thôi, dù
sao chuyện này chàng không làm chủ được, đã là quyết định của phụ thân,
Bây giờ Trương Trọng Vi mới hiểu hết, hỏi. “Vậy chúng ta tạm thời không quan tâm?”.
Trương Đống gật đầu. “Bình tĩnh chờ Lí thái thú gởi thư”.
Trương Trọng Vi mừng rỡ, vội hỏi tiếp. “Phụ thân, vậy ngày mai phụ thân dẫn con đi gặp đồng nghiệp đi?”.
Trương Đống thấy lạ, lại cảm giác hơi phiền lòng, hỏi. “Con gấp gáp như vậy là vì sao?”.
Trương Trọng Vi ăn ngay nói thật. “Một ngày chưa có chức vụ, một ngày không có bổng lộc dưỡng gia, cứ tiêu tiền của nương tử mãi, rất băn khoăn”.
Trương Đống bây giờ cũng đang sống dựa vào tiền của Lâm Y, lại không
cảm thấy băn khoăn, chỉ nói con dâu phụng dưỡng cha mẹ chồng là chuyện
luân thường đạo lí, ông ta đặc biệt không thích cách Trương Trọng Vi
luôn đặt nương tử lên trước, nhưng rốt cuộc không phải con ruột của
mình, không thể đánh chửi dạy dỗ, chỉ có thể phất tay áo, quay sang
không để ý tới chàng.
Trương Trọng Vi đoán không ra Trương Đống có ý gì, đứng khoanh tay
tại chỗ, không dám cử động. Vẫn là Dương thị thoáng nghe bên ngoài im
lặng, mới đi ra oán trách Trương Đống. “Lão gia không còn việc gì nữa thì cho Nhị lang lui đi, bắt nó đứng đó làm chi?”.
Trương Đống bất đắc dĩ xua tay, kêu Trương Trọng Vi đi xuống, đợi chàng vừa đi, liền nói với Dương thị. “Phu nhân, cho cháu làm con thừa tự rốt cuộc vẫn không bằng con ruột”.
Dương thị nói. “Nhị lang và con dâu đều rất hiếu thuận, có gì không tốt?”.
Trương Đống chắp tay ra sau mông, không lên tiếng. Dương thị hiểu được tâm tư ông ta, đành phải hỏi. “Lão gia muốn thế nào?”.
Trương Đống nói chắc như chém đinh chặt sắt. “Tôi phải nạp thiếp”.
Dương thị đã biết trước đáp án, nhưng thực sự nghe được từ miệng
Trương Đống, trong lòng vẫn không thoải mái, ngừng một chút mới nói. “Ở Đông Kinh giá cả thế nào, lão gia không phải không biết, chúng ta trong tay không có tiền, làm sao mua thiếp?”.
Trương Đống nói. “Chờ tới lúc xuất sĩ, được bổng lộc liền mua”.