Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 128 : Phương thị đưa cơm

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Lâm Y cố ý lướt qua Trương Đống, nhưng Trương Trọng Vi nghĩ bụng

Dương thị về nhà mẹ đẻ, Trương Đống nhất định sẽ đi theo, Lâm Y không có đạo lý mua bánh bao cho Dương thị mà lại không cho Trương Đống ăn, vì

thế yên lòng, nói. “Tiền mua bánh bao ghi sổ cho ta, ngày khác bán toan văn trả lại em”.



Lâm Y cười to. “Được thôi”.



Qua một lúc, Lưu Hà đến gõ cửa, bảo rằng Dương thị chuẩn bị xuất phát. Vợ

chồng Lâm Y vội sửa soạn một phen, đi ra khóa cửa. Sang cách vách, lại

không thấy Trương Đống ở, liền hỏi. “Phụ thân không đi cùng chúng ta sao?”.



Trương Đống thong thả bước từ phòng trong ra ngoài, nói. “Nhị lang, hôm nay chúng ta đến Thẩm quan Đông viện nhìn một cái”.



Câu này chỉ là lấy cớ, nhàn đã nhiều ngày cũng chưa thèm hỏi một chữ công

việc, sao hôm nay Dương thị về nhà mẹ đẻ, ông ta lại muốn đi? Trương

Trọng Vi quay đầu nhìn Dương thị, Dương thị không dị nghị gì, nói. “Nhị lang, con ở lại nhà đi cùng phụ thân đi”.



Lâm Y lấy làm lạ, Trương Đống không đi cùng Dương thị về nhà mẹ đẻ, xác

định là một việc mất thể diện cho bà, cớ gì Dương thị lại đồng ý dễ dàng như vậy, chẳng lẽ bên trong có duyên cớ?



Dương thị nhận ra suy nghĩ của Lâm Y, ra khỏi cửa, nói nhỏ. “Mẹ kế của ta, có chút lấn cấn với phụ thân các con”.



Lâm Y hiểu, đại khái là mẹ kế của Dương thị khó ở chung, nàng hơi hồi hộp lo lắng. Dương thị an ủi. “Con làm người kiên cường, mẹ kế của ta nhất định thích con, chớ lo lắng”.



Thích người kiên cường? Này thật sự có vài phần giống Dương thị, hoặc phải

nói là Dương thị học tập mẹ kế của bà? Lâm Y đoán tới đoán lui trong

lòng, lại hỏi thêm dăm ba sự, biết mẹ kế Dương thị họ Ngưu, gọi là Ngưu

phu nhân, tuổi xấp xỉ Dương thị, trước mắt người bà ấy hận nhất là

Trương Đống, chuyện bà ấy hận nhất là con trai bà ấy – Dương Thăng đi

chơi kỹ quán.



Lâm Y ngẫm nghĩ, vẫn không nhịn được tò mò, hỏi thật cẩn thận. “Mẫu thân, vì sao bà ngoại lại hận phụ thân vậy?”.



Dương thị ấp úng không chịu nói, Lâm Y đoán đại khái là thứ gì đó đáng xấu hổ, liền không nói nữa.


Trương Trọng Vi tự giác không thể dưỡng gia đã là xấu hổ lắm, tùy ông ta mắng, chỉ nhất quyết không chịu về lục rương đồ cưới của Lâm Y. Trương Đống

buổi sáng chỉ ăn nửa chén cháo thêm mấy hớp nước cơm, mắng không được

mấy câu đã mệt mỏi, dựa vào ghế thở hổn hển, sai. “Đến nhà thúc thúc nhìn xem, hỏi khi nào thì ăn cơm?”.



Trương Trọng Vi rời đi, sang Nhị phòng hỏi, nhận được câu trả lời rằng bọn họ

đã sớm ăn xong hết, ngay cả nồi niêu cũng rửa rồi. Chàng về bẩm báo chi

tiết cho Trương Đống, Trương Đống không tin, nói. “Bây giờ mới là canh giờ gì mà đã ăn xong rồi?”.



Ông ta lại sai Lưu Hà đi thăm dò, cũng được đáp án tương tự, đành phải tự

mình đứng dậy, muốn đi tìm Trương Lương hỏi, không ngờ người hầu Nhị

phòng nói với ông ta, Trương Lương đã đi với Trương Bá Lâm ra phố dạo

tiêu cơm rồi. Trương Đống tìm Trương Lương không được, Nhị phòng cũng

chẳng còn ai ông ta đả động được nữa, đành phải xám xịt ra về, ngồi

trong đại sảnh phát giận.



Dương thị vốn đã tâm tình không tốt, nghe ông ta làm ầm ĩ ngoài đại sảnh, liền đi ra trách cứ, cả hai cãi nhau.



Trương Trọng Vi vội về phòng gọi Lâm Y. “Nương tử, phụ thân mẫu thân cãi nhau, em nhanh đi khuyên nhủ”.



Lâm Y nói. “Một bên là phụ thân, một bên là mẫu thân, chàng nói em phải giúp đỡ ai?”.



Trương Trọng Vi nghĩ bụng cũng phải, liền không ra nữa, chỉ đứng ngoài cửa

theo dõi động tĩnh. Phương thị đi từ đường hẻm giữa hai căn nhà tới,

thấy Trương Trọng Vi đứng ở cửa, vội đẩy chàng ta vào trong phòng, đặt

hộp thức ăn lên bàn, nói. “Ta lo lắng cha mẹ đương nhiệm của con nhìn thấy, cố ý vòng vèo tránh cửa phòng bọn họ tới đây”.



Bà ta mở hộp ra, nghiêng tai nghe ngóng nhất thời, nói. “Bọn họ cãi nhau hả? Vừa hay, con mau ăn đi, miễn cho bọn họ xông vào bắt gặp”.



Hộp thức ăn có hai tầng, tầng trên là một đĩa thịt heo ba chỉ, một đĩa cải

trắng chua ngọt, phía dưới có đôi đũa và một chén cơm gạo tẻ lớn. Phương thị dọn thức ăn xong, gọi Trương Trọng Vi đến ăn, Trương Trọng Vi thấy

chỉ có một chén cơm, nhìn nhìn Lâm Y, không động đũa, nói với Phương

thị. “Chén cơm lớn như vậy, con ăn không hết, sai Thanh Miêu lại lấy chén đũa đến, con phân một nửa cho nương tử”.