Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 133 : Phí bịt miệng
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Lâm phu nhân cười. “Xem ra Lâm phu nhân quả thật là lần đầu đến
Đông Kinh, không hiểu giá thị trường ở nơi này lắm, chốn kinh thành này, những người có tay nghề nhưng không mua nổi nguyên liệu có rất nhiều,
cô cũng không cần đi xa, đi một vòng dãy phòng hạ đẳng đằng sau nhà
chúng ta có thể tìm được vài người đó”.
Thanh Miêu cầm cối chày đến, nghe thấy câu này, xen vào. “Chợ đêm đều là những sạp bán nhỏ lẻ, vốn kiếm được đã không nhiều, nếu mướn người ta, lợi nhuận càng ít đi, không có lời”.
Lâm phu nhân ngạc nhiên. “Nha đầu ngươi thế nhưng hiểu rõ công việc ghê”.
Thanh Miêu đắc ý. “Đương nhiên, mỗi ngày tôi đều ra chợ bán củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương”.
Lâm phu nhân nói tiếp. “Vậy chúng ta hùn mỗi người một nửa vốn, mở tửu điếm, vừa kiếm được tiền, vừa tốn ít sức”.
Lâm Y không muốn kết phường buôn bán với vị Lâm phu nhân này, nhưng nếu có
thể tìm hiểu ít nhiều tin tức về giá thị trường ở Đông Kinh thì vẫn tốt, liền hỏi. “Lâm phu nhân tìm được đầu bếp?”.
Lâm phu nhân cười. “Tìm đầu bếp làm chi, Đông Kinh nhiều tửu điếm ông chủ cũng không cần ra mặt kinh doanh, chỉ cung cấp nơi chốn mà thôi, cô cứ loan tin mở tửu điếm
đi, vô số nhà cung rượu, người hầu trà và môi giới lập tức tìm tới cửa
thương lượng hợp tác, chào hàng trà rượu của bọn họ, còn có điểm tâm và
đồ nhắm”.
Lâm Y cực kì tò mò về hình thức kinh doanh này, hỏi. “Vậy ta tương đương chủ thuê nhà, thu tiền của người buôn trà rượu thức ăn để sống?”.
Lâm phu nhân cười. “Lâm phu nhân nghe một chút đã thông, có thiên phú buôn bán”. Nói tiếp. “Ta còn có mấy ý khác nữa, chờ cô kết phường ta lại nói cho cô”.
Vị Lâm phu nhân này nói đạo lý rõ ràng, chứng cứ rành rẽ, bởi vậy dù Lâm Y không muốn kết phường với cô ta, nhưng vẫn muốn nghe cô ta nói tiếp,
liền không nỡ cự tuyệt dứt khoát, mà hỏi. “Lâm phu nhân dễ chịu như vậy, không cần thương lượng với Cổ lão gia?”.
Lâm phu nhân đáp. “Lão gia nhà ta là thương nhân dạo, hằng ngày chạy từ bắc đến nam, khó được ở nhà”.
Lâm Y và Thanh Miêu liếc nhau, trong lòng đều thầm nghĩ : nếu Cổ lão gia
không ở nhà, vậy người đàn ông vừa rồi cùng Lâm phu nhân đến nhà thuê là ai?
Lâm Y nói. “Lâm phu nhân ở nhà một mình, hẳn là vất vả lắm”.
Lâm phu nhân giống như đang chờ câu này, nhanh chóng nói tiếp. “May mà ta có huynh đệ từ nhà mẹ đẻ cũng ở Đông Kinh, thường thường đến thăm ta, vừa rồi mới gánh dùm ta hai thùng nước”.
Lâm Y mặc dù còn nghi ngờ, nhưng người ta đều đã nói như vậy, nàng chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng.
Lâm phu nhân đứng dậy, nhận cối chày, lại hỏi Lâm Y. “Chuyện kết phường mở tửu điếm…”.
Lâm Y hứa tạm. “Ta còn phải bàn bạc với quan nhân, ngày khác sẽ báo tin cho Lâm phu nhân”.
Lâm phu nhân xoay người đi ra ngoài, nói. “Vậy tôi chờ tin tốt từ Lâm phu nhân”.
Thanh Miêu mở cửa cho cô ta, tiễn ra ngoài, chờ cô ta vừa đi, lập tức đóng cửa, trở lại nói với Lâm Y. “Huynh đệ từ nhà mẹ đẻ, ai tin được”.
Lâm Y nhìn cô một cái, không lên tiếng. Thanh Miêu tưởng được cổ vũ, tiếp tục nói. “Đã là huynh đệ từ nhà mẹ đẻ cô ta, có gì không thể gặp người chứ, thoải
mái tiếp đãi trong đại sảnh, có tất yếu phải trốn trong phòng nha hoàn,
đóng cửa lại…”.
Lâm Y quát bảo ngưng lại. “Thanh Miêu, em vẫn còn là nha đầu chưa gả đó, miệng đúng mực một chút”.
Thanh Miêu vội ngậm, nói. “Em chỉ sợ Nhị thiếu phu nhân lọt vào âm mưu của vị Lâm phu nhân kia thôi,
cô ta tặng tiền thuê cho thiếu phu nhân, còn rủ thiếu phu nhân hùn vốn
buôn bán, nhất định có ý đồ”.
Lâm Y đã đoán được bảy tám phần sự tình, khẽ cười. “Ta có gì đáng để cô ta mơ ước, chẳng qua là muốn tạo dựng quan hệ dây mơ rễ má các kiểu với chúng ta, để bịt miệng thôi”.
Thanh Miêu vội la lên. “Em thấy vị Lâm phu nhân đó không phải người đứng đắn đâu, chúng ta mau chuyển nhà đi nơi khác?”.
Ý Thanh Miêu nói cô ta ngầm buôn phấn bán son, nhưng Lâm Y cảm thấy không giống, bọn họ ở trong này hơn một tháng, số đàn ông lui tới trong nhà
Lâm phu nhân cũng chỉ có “huynh đệ từ nhà mẹ đẻ” ngày hôm nay mà thôi,
bởi vậy Lâm phu nhân sáu bảy phần là ngoại tình, mà không phải kỹ nữ.
Thanh Miêu cảm thấy Lâm Y nói có lý, nói. “Tạm bề ngoài vẫn coi là nương tử nhà đứng đắn, thôi bỏ đi, chúng ta làm như không biết, để lão gia nhà cô ta quản cô ta”.
tạ ơn. Lễ vật trọng như vậy, giá trị vượt qua cả cối chày, Lâm Y nào dám nhận, vội chối từ. “Đều là hàng xóm, mượn chút đồ còn phải quà cáp tạ ơn, bảo ta để mặt mũi đâu chứ”.
Xuân Ny lên tiếng nói sang việc khác. “Lão gia nhà chúng tôi và huynh đệ nhà mẹ đẻ của phu nhân xưa nay bất hòa,
nếu Lâm phu nhân nhìn thấy lão gia nhà chúng tôi trở về, ngàn vạn lần
đừng nhắc đến huynh đệ nhà mẹ đẻ phu nhân chúng tôi tới đây”.
Tới tận lúc này Lâm Y mới chính thức hiểu, hóa ra Lâm phu nhân không phải
muốn mở tửu điếm gì cả, chẳng qua là nghe Lâm Y nhắc tới muốn kiếm tiền, liền góp ý qua lại, kiếm cớ tặng phí bịt miệng đến. Lâm Y hiểu sai ý,
cứ tưởng Lâm phu nhân muốn mượn sức, từ chối ý tốt của cô ta, lúc này
mới có chuyện cô ta trực tiếp tặng gấm Tứ Xuyên đến. Lâm Y nghĩ thông,
thật cảm thấy xấp gấm này không nhận không được, bằng không Lâm phu nhân chẳng thể an tâm nổi. Dù sao nàng cũng không nghĩ quản chuyện nhà hàng
xóm, liền nhận gấm Tứ Xuyên, nói. “Đa tạ Lâm phu nhân, ta không khách sáo nữa”.
Xuân Ny hoàn thành nhiệm vụ, quay về báo cáo cho Lâm phu nhân biết. Lâm phu
nhân dỡ được tảng đá trong lòng, cũng không dám lơi lỏng, luôn luôn tặng một ít quà cáp sang, khiến Lâm Y rất khó xử, không nhận sợ Lâm phu nhân đa tâm, nhận rồi cảm giác như thông đồng cho người ta làm bậy, vì thế
bàn với Trương Trọng Vi, cho thuê luôn căn nhà đang ở, ra ngoài tìm chỗ
khác.
Trương Trọng Vi nghe Lâm Y nói nguyên do, cũng hiểu nên
chuyển nhà, vì thế viết cáo thiếp dán ra ngoài cửa, nhưng lần này bọn họ vận khí không tốt, qua mấy ngày vẫn không ai đến hỏi. Đành phải tiếp
tục ở, chờ cho thuê được mới tính toán chuyển đi.
Nói đến cũng lạ, Lâm phu nhân thấy cáo thiếp kia, thật không đến cửa quấy rầy nữa, Lâm Y phỏng đoán đại khái cô ta nghĩ cả nhà Lâm Y phải chuyển đi, không tất
yếu quà cáp bịt miệng nữa, liền yên tĩnh xuống.
Ngày hôm đó Trương Trọng Vi được nghỉ, một ngày rảnh rỗi, dẫn Lâm Y và Thanh Miêu ra phố
khảo sát giá thị trường. Chàng thì muốn chọn ngay một nhà, nhưng Lâm Y
cố ý muốn xem mấy nhà mới quyết định, vì thế ba người đi một đoạn nghỉ
một đoạn, nhìn nhà này đến nhà khác.
Việc này rất có hiệu quả, Lâm Y đã biết đại khái về khách điếm trong kinh thành : Đông Kinh tổng cộng có bảy mươi hai chính điếm, vừa ủ rượu vừa bán rượu; còn lại gọi là
“cước điếm”, chỉ bán rượu không ủ rượu, toàn bộ dựa vào chính điếm cung
ứng; cước điếm cũng còn gọi là nơi bán trà rượu, hoặc nhỏ hơn gọi là
“phách hộ”, “đả oản đầu”, nhiều tên khác nữa.
Xem qua rất nhiều
cửa tiệm, Lâm Y nhịn không được cảm khái, tất cả các điếm quán đó đều mở ra vì đàn ông, tôn chỉ là phục vụ khẩu vị của đàn ông, nàng ngồi trong
điếm, thấy khách uống rượu chung quanh ai cũng ôm kỹ nữ, nàng cảm thấy
đứng ngồi không yên, ngồi không lâu lắm đã muốn rời đi.
Nhìn đến cuối cùng, Lâm Y bắt đầu có một ý tưởng mở tửu điếm cho nữ giới, nàng kể cho Trương Trọng Vi nghe, nói. “Phụ nữ chúng em ngày thường không có nơi nào để đi, nhất định đều nghẹn
chết được, em mở tửu điếm cho bọn họ nhàn hạ có thể đến ngồi chơi, tâm
sự, nhất định sinh ý không tồi”.
Nàng vốn tưởng ở Đại Tống ý
định này thể nào cũng bị coi là kỳ dị, Trương Trọng Vi hẳn không dễ dàng đồng ý, không ngờ Trương Trọng Vi lại vui mừng gật đầu. “Em mở tửu
điếm bình thường, không thể xuất đầu lộ diện, còn phải thuê người quản
lý, nếu em chỉ bán rượu cho nữ giới, có thể tự mình làm, chẳng phải tiện hơn nhiều sao?”.
Lâm Y còn chưa nghĩ đến đó, liên tục gật đầu, cười. “Mở tiệm như thế, em và Thanh Miêu hai người có thể ứng phó, chúng ta trước thuê nơi nhỏ thôi, nếu buôn bán tốt, lại khuếch trương mặt tiền sau,
như vậy cũng không sợ thiếu vốn”.
Trương Trọng Vi nhìn một tửu điếm náo nhiệt ven đường, có chút nghi ngờ. “Em ngẫm lại, nếu mở điếm chỉ dành cho nữ giới, nhất định đưa tới nhiều người vây xem, phụ nữ da mặt mỏng, có thể chịu ngồi?”.
Lâm Y cũng tự hỏi, nói. “Nơi mở đúng là vấn đề thật, không thể mở ở đường lớn, phải bí mật chút mới tốt”.
Trương Trọng Vi nói. “Không ra chỗ náo nhiệt, làm sao có người tới?”.
Thanh Miêu nghe xong câu đó, xen vào. “Cái gọi là rượu thơm không sợ ngõ sâu, hơn nữa, chúng ta mở là tửu điếm đầu tiên ở Đông Kinh cho nữ giới, không ai cạnh tranh, còn sợ không có
khách?”.
Lâm Y lắc đầu, lẩm bẩm nói. “Không thể mở ở nơi náo nhiệt, cũng không thể quá hẻo lánh…”.
Thanh Miêu nói. “Vừa không náo nhiệt vừa không hẻo lánh, nơi như thế quả là khó tìm”.
Chủ tớ hai người đứng ven đường trầm tư suy nghĩ, Trương Trọng Vi vội nói. “Chúng ta về nhà trước đã, buôn bán là chuyện lâu dài, gấp gáp không được”.