Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 141 : Hạnh phúc sau tai họa

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Lí Thư cười nói. “Cũng là nhà ngươi nói chuyện khôi hài vui vẻ,

ta ở nhà buồn sắp chết đến nơi, Nhị thiếu phu nhân nhà ngươi cũng không

thèm đến thăm ta”.



Thanh Miêu vội nói. “Là muốn tới, nhưng vừa gặp phải hỏa hoạn nên chậm trễ”.



Lí Thư thấy có lỗi. “Ta có nghe nói hỏa hoạn, muốn đi xem, bất đắc dĩ thân mình nặng nề”.



Thanh Miêu cười. “Đại thiếu gia đã đến thăm thì cũng chính là Đại thiếu phu nhân đến thăm rồi”.



Lí Thư liên tục khen cô biết cách nói chuyện, Thanh Miêu nhân cơ hội nói về việc cùng nhập hàng, Lí Thư liền đồng ý, nói thêm. “Nhị thiếu phu nhân muốn mở điếm? Khai trương đừng quên đưa thiếp mời, ta nhất định đi chúc mừng”.



Thanh Miêu thay mặt Lâm Y tạ ơn.



Lí Thư hỏi. “Không biết Nhị thiếu phu nhân nhập hàng muốn mua nhiều ít, nói ta biết số lượng, ta cho người đi đàm giá cả một lượt luôn”.



Thanh Miêu đáp. “Vẫn chưa định đoạt, có điều nhất định phải đến thương lượng với Đại thiếu

phu nhân trước, đợi đến lúc quyết xong, nô tỳ lại đến bẩm báo”.



Lí Thư gật đầu. “Được, dù sao điếm nhà chúng ta thường xuyên phải nhập hàng, lúc bên các ngươi muốn nhập hàng cứ tùy thời lại đây thông báo một tiếng là được”.



Thanh Miêu tạ ơn Lí Thư, lại hàn huyên thêm một lát mới đứng dậy cáo từ.



Cô trở về phủ họ Dương, báo cáo lại việc này cho Lâm Y, bực tức nói. “Nhị phu nhân rất không thức thời, chuyện có lợi cho bà ta, bà ta vẫn không chịu đáp ứng”.



Lâm Y đặt ngón trỏ lên miệng, làm điệu bộ chớ lên tiếng, nói. “Để ý bà ta làm chi, dù sao cũng không ở cùng chúng ta, em đừng đi khắp nơi kể lể ầm ĩ, miễn cho Nhị thiếu gia biết được lại khổ sở trong lòng”.



Thanh Miêu gật đầu nghe theo, tự xuống phòng bếp của người hầu nhà họ Dương

làm củ cải muối cay. Lâm Y thì mài mực trải giấy, ghi nhớ lại những thức ăn vặt nàng biết làm, dự trù mở điếm sẽ viết thực đơn.



Lại nói

đến Trương Trọng Vi ở Hàn Lâm viện làm xong xuôi công việc của một ngày, trên đường về nhà, chiếu theo Lâm Y dặn dò, lên phố tìm một tửu điếm,

nhìn xem nhà ai buôn bán nhộn nhịp, liền đi vào gọi mấy bầu rượu, mượn

cái hộp ôm về, hẹn sẽ đến trả sau. Tửu điếm ở Đông Kinh bình thường đều

rất hào phóng, đừng nói đồ uống rượu có thể mượn ra ngoài, chỉ cần anh


Lâm Y nói. “Nếu có người quen chịu hỗ trợ đương nhiên là tốt, nhưng đây là Đông Kinh, cũng không phải Mi Châu, một chốc làm sao tìm được”.



Thanh Miêu kể lại hôm nay ở Nhị phòng thấy tình cảnh của thím Dương, nói. “Em thấy thím Dương ở Nhị phòng sống không hề như ý”.



Lâm Y nói. “Nhị phu nhân vốn không đặc biệt yêu thích thím, chuẩn là thím Nhâm mượn cơ hội xa lánh thím”.



Thím Dương là vú nuôi của Trương Trọng Vi, Trương Trọng Vi và bà tình cảm sâu đậm, nghe vậy vội la lên. “Ta khó khăn vượt khổ, làm quan, làm sao để vú nuôi còn phải chịu khổ,

nếu bà đã bất hòa với thím Nhâm, không bằng chúng ta đưa bà về đây nuôi

sống”.



Thái độ làm người của thím Dương, Lâm Y cực tin tưởng, nếu bà chịu đến hỗ trợ trông điếm, thật sự là không thể tốt hơn, nhưng

Phương thị chịu thả người hay không cũng khó nói.



Trương Trọng Vi cũng không đoán chính xác được tâm tư Phương thị, chỉ có thể nói. “Chờ tìm được phòng ở, bố trí mặt tiền cửa hàng xong, chúng ta đến huyện Tường Phù một chuyến”.



Lâm Y gật đầu đồng ý, thu hồi danh sách phí tổn, yên tĩnh chờ đợi tin tức tốt sau cơn bĩ cực.



Không quá mấy ngày, triều đình ban bố chiếu lệnh, giảm miễn ba tháng tiền

thuê cho người bị nạn, phòng hạ đẳng giảm một nửa, trung đẳng giảm bốn

phần, thượng đẳng ba phần. Chiếu hai gian lúc trước Trương Trọng Vi

thuê, tổng cộng tính ba tháng chẳng những không lỗ tiền, ngược lại lời

một món. Lâm Y gẩy bàn tính, mừng rỡ. “Chúng ta đúng là nhân họa đắc phúc”.



Thanh Miêu cũng thật hưng phấn, nhưng lo lắng loại phòng ở lúc trước bọn họ thuê không tiện mở cước điếm, nói. “Tuy là giảm miễn tiền thuê nhà, nhưng chỉ giới hạn đối với phòng ở của

triều đình cho thuê mà thôi, nếu chúng ta muốn thuê của tư nhân lại

không được”.



Lâm Y nghĩ nghĩ, nói. “Phòng ở triều đình

cho thuê có gian ngoài gian trong, phòng khách dùng để mở điếm, gian

trong chúng ta ở, nhưng thật ra không tồi, chỉ là hơi nhỏ chút, không có chỗ bày bàn”.



Trương Trọng Vi nói. “Nếu ngại nhỏ, thật cũng không khó, chúng ta thuê một căn một gian ngoài hai gian tron