Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 144 : Khai trương đại cát

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Thanh Miêu chen vào nói. “Đến đây là tốt rồi, còn nhắc lại chuyện không vui làm chi”.



Lâm Y cũng nói. “Đúng vậy, sau này chúng ta vui vẻ sống, không có gì quan trọng hơn việc ấy nữa”.



Thanh Miêu đón hành lí trong tay thím Dương, hỏi Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, thím Dương ở chung với em?”.



Lâm Y nói chắc chắn, Thanh Miêu liền kéo tay thím Dương, cùng bà ra sau

nhà, chỉ chỗ ở. Sau một lát, thím Dương quay về trong điếm, nói lời cảm

tạ Lâm Y. Lâm Y hỏi. “Thím Dương, lúc thím ở Nhị phòng, mỗi tháng tiền tiêu vặt bao nhiêu?”.



Thím Dương biết là nàng đang định phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho mình, vội xua. “Có miếng cơm ăn là được, không cần tiền đâu”.



Lâm Y nói. “Vậy được, không phát tiền tiêu vặt, phát lương vậy, điếm nhà chúng ta mới

khai trương, cũng không biết lãi hay lỗ, thím và Thanh Miêu đều là người trong nhà, ta liền cắt xén một phần, mỗi ngày năm mươi văn”.



Thím Dương tính nhẩm một lúc, cuống quít xua tay. “Mỗi ngày năm mươi văn, một tháng chính là một ngàn năm trăm văn, lúc tôi ở

Nhị phòng một tháng mới hai trăm văn, hơn quá nhiều đi, không được,

không được”.



Lâm Y cười nói. “Thím cũng đừng mừng vội,

điếm kiếm được tiền mới có lương để phát, nếu lỗ lã, chỉ sợ ngay cả một

tháng hai trăm văn ta cũng không trả được”.



Thím Dương vội nói. “Chúng tôi đương nhiên tận tâm hết sức, nhất định không lỗ được”.



Lâm Y thông cảm thím Dương đường xa mệt nhọc, cho phép thím nghỉ một ngày,

bảo thím đi nghỉ ngơi, thím Dương lại không chịu ngồi yên, ra sau nhà

giúp Thanh Miêu rửa củ cải thái sùng thảo, bận bịu không ngừng, khiến

Thanh Miêu cảm thán không thôi, trong nhà có thím Dương bằng đi thuê hai người hầu.



Ba ngày sau, cước điếm nhà họ Trương khai trương,

Trương Trọng Vi đặc biệt mua một dây pháo, đốt trước nhà, người trong

ngõ vây xem, người nghỉ chân nhìn ngóng, lại có ai nghe nói đây là điếm

do biên tu Hàn Lâm viện mở nên muốn vào nếm thử, ngoài cửa có thím Dương ngăn lại, bảo rằng điếm chỉ chiêu đãi nữ khách, đàn ông không được đi

vào, khiến rất nhiều người tấm tắc lấy làm lạ, vây quanh như xem kì
câu, thuận thế ngồi chung bàn. Phu nhân phủ doãn mặc dù không thích bà

này tự tiện, nhưng rốt cuộc là nể mặt Lâm Y, cũng là rảnh rỗi không có

gì, liền cùng trò chuyện. Nhưng nói qua mấy câu, biết Ngưu phu nhân là

thân phận thương nhân, bắt đầu không để bụng quan tâm câu chuyện nữa,

Ngưu phu nhân nhận ra thái độ của phu nhân phủ doãn, không dám nói ra

câu mời nữa, chuẩn bị lén cầu Lâm Y hỗ trợ.



Phu nhân phủ doãn nói

chuyện câu được câu không, Ngưu phu nhân thức thời tự động rời bàn. Lâm Y sợ bà buồn, đang chuẩn bị sang an ủi, đã nghe thím Dương đon đả ngoài

cửa. “Các vị hàn lâm phu nhân đại giá quang lâm tiểu điếm, thật là vinh dự cho chúng tôi”.



Lâm Y quay đầu nhìn, các vị phu nhân đã tới cửa, vội vàng ra đón. Đứng đầu

là một vị phu nhân khuôn mặt hòa ái, quần áo mộc mạc, lại bị chúng phu

nhân tiền hô hậu ủng, không ai dám lướt qua bà. Trong Hàn Lâm viện,

Vương hàn lâm tư cách lão thành nhất, Lâm Y liền biết đây chính là phu

nhân Vương hàn lâm, bước lên chào đón, nói câu hoan nghênh.



Phu

nhân Vương hàn lâm cũng không tỏ thái độ kiêu ngạo gì cả, đáp lễ nàng,

giới thiệu các vị hàn lâm phu nhân đằng sau – phu nhân Triệu hàn lâm,

phu nhân Tôn hàn lâm, phu nhân Hoàng hàn lâm, phu nhân Đặng hàn lâm, phu nhân Lục hàn lâm, Lâm Y dụng tâm ghi nhớ, cúi chào bọn họ, lại dẫn bọn

họ vào trong điếm ngồi.



Vừa rồi ngoài cửa, phu nhân Vương hàn lâm

chỉ chú ý đánh giá Lâm Y, không nhìn vào trong điếm, lúc này đi vào mới

phát hiện phu nhân Âu Dương phủ doãn đang ngồi ngay ngắn trước bàn, một

tay nâng li, một tay nâng đũa ăn vui vẻ. Bà hơi ngẩn ra, đến bàn của phu nhân phủ doãn, cười chào hỏi. “Phu nhân phủ doãn cũng đến uống rượu? Thật là khéo quá”.



Phu nhân phủ doãn cũng cười đáp lời. “Thì ra là phu nhân Vương hàn lâm, đến cùng uống một li?”.



Lâm Y nhỏ giọng nói với Thanh Miêu. “Chúng ta đoán không sai, hai vị phu nhân không hề đối đầu, vẫn cố kị mặt mũi lắm”.



Đang nói, phu nhân Vương hàn lâm đã đi hướng nàng, kéo Lâm Y qua một bên, nói. “Phu nhân Trương hàn lâm, chúng ta tổng cộng sáu người, chi bằng cùng hợp lại ngồi một bàn lớn”.