Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 184 : Kẻ xướng người họa

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Trương Trọng Vi nghe nói việc dọn dẹp trái cây trên mảnh đất có thể hoàn công sớm, vô cùng cao hứng, nói. “Như vậy ngày mai ta xin nghỉ một ngày, ở nhà nghiệm thu”.



Tiếu Đại và Tiếu tẩu tử cáo từ rời đi, Lâm Y hỏi, Trương Trọng Vi trả lời. “Không việc gì, Hàn Lâm viện nhàn lắm, chỉ lúc các học sĩ nghị sự ta mới có việc để làm, những thời điểm khác đều uống trà”.



Lâm Y nhớ tới quan chức thời hiện đại cũng một li trà một tờ báo ngồi cả ngày, nhịn không được phì cười.



Ngày tiếp theo, Trương Trọng Vi rời giường từ sớm, đến Hàn Lâm viện

xin nghỉ, trên đường về nhà, thấy bánh bao hấp mới ra lung nhìn thật

ngon mắt, liền mua hai cái mang về cho Lâm Y.



Lâm Y lâu lắm chưa ăn quà vặt bên ngoài, thấy bánh bao nóng hầm hập, mừng rỡ, nhưng chỉ có hai cái, nàng hỏi Trương Trọng Vi. “Chàng ăn rồi hả?”.



Trương Trọng Vi nói. “Tối qua còn dư cơm, gọi thím Dương xào cho nóng lại là được”.



Lâm Y cảm động, rồi lại chua xót trong lòng, phân bánh bao cho chàng, nói. “Mua đất, xây tửu lâu, đương nhiên tốn tiền, nhưng không cần ki cóp cả chút tiền mua bánh bao”. Nói xong kéo Trương Trọng Vi ra đường, mua cho chàng thêm mấy cái bánh bao mới ngừng.



Hai người mua bánh bao quay về, trong điếm đã có người, thím Dương

đứng canh, Lâm Y dắt tay Trương Trọng Vi, chưa vội đi vào, đứng ngoài

cửa nhìn thoáng vào nhà, nhỏ giọng nói. “Là Chúc bà bà”.



Đang nói, thím Dương đi từ trong điếm ra, thấp giọng bẩm báo. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, hai người vừa đi, Chúc bà bà liền tới,

nhất định đòi ở trong điếm chờ hai người trở về, tôi cũng không dám để

bà ta một mình ngồi trong, đành phải canh chừng”.



Lâm Y cười nói. “Làm tốt lắm, vẫn là thím làm việc chu đáo”. Nàng đưa bánh cho Trương Trọng Vi cầm vào phòng ăn trước, bản thân đi hướng Chúc bà bà.



Chúc bà bà thấy Lâm Y tới, vội dập đầu hành lễ không ngừng, trên mặt không hề nửa phần hối hận, miệng hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, đang êm đẹp, điếm chúng ta sao lại đóng cửa?”.



Lâm Y ngồi xuống bàn, nói thím Dương châm trà, Chúc bà bà tưởng định

đãi mình, đang tính khách sáo mấy câu, liền gặp thím Dương chỉ châm một

chén trà đặt trước mặt Lâm Y. Ngay sau đó, Trương Trọng Vi tặng hai cái

bánh bao từ phòng trong ra, bảo nàng ăn no tính sau. Lâm Y cũng không

khách khí, một tay bưng trà, một tay cầm bánh ăn.



Lâm Y không nói gì, Chúc bà bà càng trở nên thiếu kiên nhẫn, hỏi lại lần nữa vấn đề ban nãy. Thím Dương lập tức trách mắng. “Bà không có mắt hả? Không thấy Nhị thiếu phu nhân nhà ta đang dùng điểm

tâm sáng sao, có việc gì không thể đợi ăn xong hẵng nói?”.


không ít, Lâm Y lấy tiền thưởng cho thím, nói thím để dành, gửi về cho

người nhà và cháu trai tiêu dùng, thím Dương cúi đầu nhận lấy, tự cất

đi, cái này không đề cập tới.



Không bao lâu, Tiếu Đại đến bẩm, trái cây hỏng trên mảnh đất đã dọn

sạch sẽ, mời Trương Trọng Vi và Lâm Y đến nơi xem xét. Vợ chồng Trương

Trọng Vi đến chợ dưới chân cầu Thiên Hán, đã thấy mảnh đất bằng phẳng

thông thoáng, đi xung quanh hai vòng, không hề phát hiện trái nào còn

sót.



Lâm Y mười phần hài lòng kết quả, vô cùng cao hứng thanh toán tiền

công, tuân thủ lời hứa, thưởng thêm cho gia đình Tiếu Đại năm mươi văn

tiền.



Tiếu tẩu tử cầm tiền thưởng, cảm tạ lại cảm tạ. Lâm Y gọi chị ta qua một bên, nói. “Ta còn có một việc muốn nhờ chị hỏi thăm, không biết chị có chịu làm không?”.



Có việc là có tiền, Tiếu tẩu tử gì mà không muốn, liên tục gật đầu. “Lâm phu nhân xin cứ phân phó, nhất định tôi sẽ làm thỏa đáng cho phu nhân”.



Lâm Y hỏi. “Chị còn nhớ vợ Chúc Nhị không?”.



Tiếu tẩu tử tức giận đáp. “Vừa lừa bịp tống tiền chúng tôi xong, làm sao quên ngay được, hận không thể đánh cô ta thêm mấy hèo mới tốt”.



Lâm Y nói. “Ta nhìn cô ta rất quen, lại không nhớ nổi là ai”.



Tiếu tẩu tử hồi tưởng một lát, nói. “Hôm qua cô ta né tránh, tôi cũng sinh nghi, Lâm phu nhân đang muốn tôi hỏi thăm xem cô ta là ai?”.



Lâm Y gật đầu. “Sự tình chưa rõ ràng, chớ để lộ tiếng gió”.



Tiếu tẩu tử là người ổn trọng, cười đáp. “Tôi hiểu, xem cô ta né tránh Lâm phu nhân như vậy, nhất định là làm chuyện gì đuối lý, tôi không thể đánh rắn động cỏ được”.



Lâm Y cũng cười, khen. “Chị thật là thông minh”.



Lâm Y thăm dò vợ Chúc Nhị, một là tò mò, hai là lo lắng người khác

đâm đằng sau lưng lúc nào không biết; về phần vì sao nhờ Tiếu tẩu tử hỗ

trợ, là vì Tiếu tẩu tử người gốc Đông Kinh, bạn bè thân thiết phần đông ở đây, quen thuộc tình huống trong thành, hỏi thăm tin tức là thích hợp

nhất.