Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 22 : Âm mưu dương mưu

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Lâm Y truy hỏi vài câu vẫn không có được câu trả lời, đành nói chuyện phiếm một hồi rồi tự tan.



Ngày thứ hai, Lâm Y như cũ đến linh đường bái tế Trương lão thái gia, đã thấy trước linh đường nhao nhao ồn ào, thì ra Trương Lương gặp thím

Nhâm hôm nay ở nhà, liền gọi bà ta đến làm chứng đối chất với Ngân Tỷ,

nhưng thím Nhâm một mực chắc chắn Trương lão thái gia chưa bao giờ nói

phải bỏ con dâu.



Phương thị liếc nhìn Trương Lương, hận nói. “Tôi nghe lời lão gia, chưa bao giờ bán nó đi, nhưng nó không cảm kích, ngược lại lấy oán trả ơn, vu hãm tôi”.



Thiếp thất vu hãm vợ cả chính là phạm

thượng, cho dù Trương Lương có tâm thiên vị cũng đành phải gọi Lâm Y

khóa nhốt Ngân Tỷ vào phòng, cấm chừng. Phương thị còn chêm thêm một

câu. “Không được cho nó ăn cơm”.



Lâm Y dẫn Ngân Tỷ đi nhà kề, vừa tìm chìa khóa vừa nói. “Bây giờ là do cô lỗ mãng, không phải tôi mật báo gì”.



Ngân Tỷ tựa vào cạnh cửa, suy sụp. “Phương Đại Đầu ở thôn cách vách sắp đến đây, ngẩng đầu trúng đao, cúi đầu cũng trúng đao, làm gì để ý đến lỗ mãng hay không”.



Lâm Y đang muốn hỏi cô ta Phương Đại Đầu là ai, chợt nghe Phương thị ở nhà chính đang gọi nàng, vội khóa cửa kĩ chạy sang. Phương thị trước

tiên đòi chìa khóa nhà kề lại, tự mình cất giữ, lại sai nàng. “Cô ra cửa nhìn xem, nếu là Phương Đại Đầu đến, dẫn hắn vào đây”.



Lâm Y đang thắc mắc hắn là ai, nghe bà ta sai vội lên tiếng, ra cửa

chờ. Đại khái khoảng một nén nhang sau, có người đến gõ cửa, Lâm Y hỏi,

đúng hắn là Phương Đại Đầu, theo sau còn có một tiểu thiếp của hắn, nàng vội dẫn khách đi nhà chính báo cho Phương thị.



Phương thị vừa thấy Phương Đại Đầu, tươi cười rạng rỡ, sai thím Nhâm dâng trà, lại bảo Lâm Y đi mời Trương Lương, giới thiệu. “Đây là họ hàng xa của tôi, nhiều năm không con, khó lắm mới để dành tiền

mua được một cơ thiếp, vẫn không thấy tin vui, thật là sầu chết người”.




Buổi tối, Lâm Y đi phòng bếp múc nước, thím Dương kéo nàng. “Thiếp Nhị phu nhân và Nhị lão gia vừa đổi, ở trong phòng cháu?”.



Lâm Y gật đầu. “Nhị lão gia tặng cho tên mới, gọi là Kim Tỷ”.



Thím Dương xì cười. “Thật đúng là chúng ta miệng thiêng, Ngân vừa đi, Kim đã tới”.



Lâm Y múc nước, cảm thấy nghi ngờ thật nặng, Phương thị trăm phương

nghìn kế đổi thiếp là vì cái gì, Kim Tỷ Ngân Tỷ cũng là thiếp thôi, cũng tranh quan nhân với bà ta thôi? Huống chi, Kim Tỷ so với Ngân Tỷ càng

có nhan sắc, bà ta không sợ Trương Lương chẳng buồn vào phòng bà ta nữa

sao?



Thím Dương cũng thắc mắc, thấy thím Nhâm đi vào múc nước, liền hỏi. “Bà tin tức linh thông, nói nói tôi nghe xem, Kim Tỷ kia có phải trước khi vào cửa đã bị ép uống thuốc không thể sinh con?”.



Ngân Tỷ bị đổi đi, thím Nhâm thiếu tiền, tâm đang phiền muộn lắm, không kiên nhẫn mắng. “Đừng có nói bậy, Nhị phu nhân làm sao làm vậy”.



Thím Dương tự nhiên hiểu bà ta đang phiền muộn cái gì, cười. “Bà nóng nảy làm chi, không chừng Kim Tỷ kia so với Ngân Tỷ càng lắm tiền?”.



Thím Nhâm mở miệng liền bô bô. “Cô ta thì có đồng xu nào! Cô ta phải…”. Chưa nói xong chợt thấy Lâm Y đang đun nước trên bếp, thất kinh vội bụm miệng, nhấc thùng nước bỏ chạy.



Nhiều năm ăn nhờ ở đậu, Lâm Y tâm tư mẫn cảm hơn hẳn người thường,

nàng nhìn ra Kim Tỷ và thím Nhâm có gì đó kì lạ, nhưng không hiểu ngọn

nguồn ở đâu, chỉ có thể lo lắng suông.



Chú thích :



Bắc Tống không gọi người chồng là “Tướng công” hay “Phu quân” mà gọi là “Quan nhân”