Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 223 : Chuyển vào nhà mới
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Lưu Vân suy tính gì Lâm Y quá rõ, chuẩn là muốn được một mình một
phòng ở nhà mới đây, nàng cũng không muốn cho một nha hoàn đãi ngộ như
vậy, bằng không tất cả đều theo tiêu chuẩn đó, phòng đâu ra đủ để phân?
Nhưng nói thẳng ra nhất định sẽ bị Lưu Vân đeo bám năn nỉ, nàng không
muốn mang bầu mệt mỏi còn phí sức vì những thứ này. Nàng đỡ lấy đầu, rên một tiếng “Ôi”, đồng thời nhìn qua phía thím Dương.
Thím Dương thấy bọn họ tới phiền Lâm Y, đã sớm không kiềm chế được, vừa nhận ánh mắt ám chỉ của Lâm Y, liền sấn tới mỗi tay nắm cổ một người, toàn
ném ra ngoài.
Lưu Hà và Lưu Vân còn chưa hoàn hồn, cửa phòng liền rầm đóng lại, thím Dương ở trong mắng vọng ra, giáo huấn cả hai. “Nhị thiếu phu nhân đang có thai, các ngươi tới tranh cãi ầm ĩ là rắp tâm
gì? Nếu chọc tức Nhị thiếu phu nhân, các ngươi chịu nổi hậu quả không?
Các ngươi là người trong phòng Đại lão gia, có gì oan khuất tự tới mà
nói cho Đại phu nhân đi”.
Lưu Vân mếu máo nói. “Đúng tôi
là người trong phòng Đại lão gia, nhưng ở Đông Kinh là Nhị thiếu phu
nhân đương gia, không tìm thiếu phu nhân thì tìm ai?”.
Đáng
tiếc cách một lớp cửa, cũng không biết thím Dương có nghe hay không, chờ một hồi vẫn không thấy động tĩnh gì. Lưu Hà nhìn quỷ kế của Lưu Vân
thất bại, vô cùng cao hứng, đắc ý dào dạt phe phẩy khăn tay, nói. “Chờ chuyển sang nhà mới, nhất định sẽ cho tôi một phòng riêng, tôi phải đi qua dọn dẹp trước mới được”.
Lưu Vân nắm khăn tay vừa mới lau nước mắt, hung hăng vò nát, sau đó chạy vào phòng Dương thị, quỳ xuống nói. “Đại phu nhân, chuyển nhà xong, phân phòng chung riêng ra sao nô tỳ không
cần, nhưng nô tỳ thà ở chuồng ngựa chứ nhất định không ở chung với Lưu
Hà”.
Dương thị nói. “Chuyện phân phòng do Nhị thiếu phu nhân định đoạt, có điều vì sao ngươi không muốn ở chung với Lưu Hà?”.
Lưu Vân đang định mở miệng, đã thấy Lưu Hà đi theo vào, đành phải ngậm lại.
Lưu Hà mắng. “Nói đi, sao lại không nói tiếp?”. Nói xong cũng quỳ xuống, mách lại với Dương thị. “Đại phu nhân, vừa rồi Lưu Vân vu hãm nô tỳ đánh cô ta trước mặt Nhị thiếu phu nhân, cầu Đại phu nhân minh giám”.
Dương thị vỗ xuống tay vịn ghế, cả giận nói. “Ai cho phép các ngươi phiền nhiễu Nhị thiếu phu nhân? Làm thiếu phu nhân
động thai khí, các ngươi chịu trách nhiệm như thế nào?”.
Lưu Hà vội phân bua. “Nô tỳ không đi phiền Nhị thiếu phu nhân, là Lưu Vân mong ngóng chuyện phân phòng chạy tới, bị nô tỳ phát hiện”.
đồng môn cùng thi hội năm ấy mời chàng đi uống rượu, sau đó ra cổng.
Chàng đến nhà họ Tiếu, nói rõ ý định, vợ chồng Tiếu Đại dựa vào làm việc đủ thứ để kiếm cơm, có việc làm lý nào lại từ chối, huống chi bọn họ
cũng từng dọn dẹp trái cây thối, xem như có kinh nghiệm nhận thầu.
Trương Trọng Vi dẫn bọn họ tới ao nước thối nhìn qua, nói. “Nếu có ai hỏi, mọi người chỉ cần nói là quan phủ tạo phúc cho dân chúng,
muốn lấp ao nước, đừng nhắc tới tên ta, miễn cho lọt vào tai Đại phu
nhân nhà ta, lại trách cứ ta làm việc không đàng hoàng”.
Vợ chồng Tiếu Đại vâng lệnh, vẫn chiếu theo giá lần trước, lãnh tiền, tự đi thuê người hỗ trợ.
Trương Trọng Vi tốn chưa tới một canh giờ đã làm thoả đáng mọi thứ, vô cùng
cao hứng về nhà, đắc ý dào dạt tranh công với Lâm Y. Lâm Y lại đẩy chàng ra ngoài, vội la lên. “Chàng nói với mẫu thân là hẹn với đồng môn,
làm gì có ngâm thơ uống rượu nào chưa tới một canh giờ đã về rồi? Mau ra ngoài đi dạo, tốt nhất ăn cơm trưa rồi về”.
Trương Trọng Vi
hối hận không thôi, nói dối gì không được, sao phải nói hẹn đồng môn
ngâm thơ, tưởng tiết kiệm được thời gian về với nương tử, ai ngờ nửa
ngày phải đi linh tinh cho hết thời gian. Chàng bất đắc dĩ ra cửa, không biết đi đâu, đành phải về ao ước tự mình trông coi.
Vợ chồng Tiếu Đại vừa mướn thêm người, đang phân công nhiệm vụ, nhìn thấy Trương Trọng Vi quay lại, liền chạy tới nói. “Trương biên tu tới vừa vặn, có vị quan nhân họ Thì, không ngừng hỏi đông hỏi
tây, chúng tôi không biết trả lời sao, Trương biên tu gặp một lần vậy”.
Quan nhân họ Thì? Là Thì Côn tranh mua ao nước lúc trước? Trương Trọng Vi theo chân Tiếu Đại, gặp quả nhiên là anh ta.
Thì Côn cười hướng Trương Trọng Vi, nói a một tiếng, hỏi. “Không biết Trương hàn lâm lấp ao nước để làm gì?”.
Trương Trọng Vi thấy anh ta năm lần bảy lượt dây dưa, thật sự mất hứng, mặt lạnh như tiền, nói. “Tôi làm chuyện tốt cho dân chúng, lấp ao nước đi thôi”.
Thì Côn mỉm cười. “Ao nước lấp xong, không kém mảnh đất chất đống trái cây thối, để không chẳng phải đáng tiếc?”.
Trương Trọng Vi sửng sốt, thế này mới nhớ tới, nhà chàng mua đất xây tửu lâu
đã truyền thành giai thoại, Thì Côn tuy rằng ở xa tận huyện Tường Phù
nhưng là người làm ăn, sao lại không bắt được tin tức. Chàng âm thầm tự
giễu, công phu nói xạo của mình thật là tệ, ở nhà ở ngoài hai lượt đều
thất bại.