Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 245 : Đưa vào phòng sinh

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Lại qua một ngày nữa, đến ngày thứ ba, Thì Côn tự mình đưa tiền đến, ký kết khế ước thuê với Trương Trọng Vi và Lâm Y. Lâm Y xử lý xong chuyện này, ngồi trước bàn gõ ngón tay, ngẩn người. Trương Trọng Vi tưởng nàng không thoải mái, bước lên phía trước hỏi nguyên do. Lâm Y lại nhìn chàng, hỏi. “Chàng nghĩ tiền vốn khách sạn nên bỏ vào sổ sách nào bây giờ?”.



Trương Trọng Vi nhìn trên bàn, bên trên bày hai quyển sổ sách, một quyển là tiền chung cả nhà, một quyển là tiền riêng, ghi lại tài sản hồi môn của Lâm Y. Cho tới bây giờ chàng ít khi nghĩ đến chuyện lời lãi thuộc về sở hữu của ai, vì Lâm Y nhắc tới, mới nghiêm túc tìm hiểu vấn đề, tiền xây dựng khách sạn đến từ tiền qua tay tửu lâu, mà phần lớn trong đó thuộc về đồ cưới của Lâm Y, phần nhỏ còn lại là Dương thị tài trợ. Chiếu theo như vậy, tiền vốn đã thu hồi cũng nên phân ra làm hai phần, một phần là tiền của Lâm Y, phần còn lại là của Dương thị.



Trương Trọng Vi chưa bao giờ mơ ước tài sản hồi môn của nương tử, nghĩ thông liền đề nghị Lâm Y ấn định phần đầu tư tửu lâu lúc trước, tách tiền vốn ra, phần nào thuộc về Lâm Y vẫn nhập vào sổ sách tiền riêng của nàng, phần còn lại cứ trưng cầu ý kiến Dương thị rồi nói sau.



Lâm Y khen ngợi Trương Trọng Vi làm tri huyện tiến rất xa, phân tích sự tình rành mạch rõ ràng, đặt bút ghi nhớ đề nghị của chàng, lại hỏi. “Tửu lâu và khách sạn đều có tiền cho thuê, tiền đó là công hay tư?”.



Trương Trọng Vi không hề do dự nói. “Nếu là em bỏ tiền, đương nhiên sẽ tính là tài sản hồi môn của em”.



Lâm Y nghiêng đầu cười. “Chàng hào phóng thật, chỉ không biết mẫu thân nghĩ như thế nào”.



Trương Trọng Vi lơ đễnh trả lời. “Có bao giờ mẫu thân nói muốn em bỏ của hồi môn của em ra sung vào công quỹ chưa? Bà chỉ nói em quản gia thôi, không thể hao tâm tổn sức quản sổ sách rồi còn tự mình bỏ tiền”.



Lâm Y suy nghĩ kĩ lại đúng là như thế, nàng lo lắng quá nhiều rồi. Nàng hoan hỉ vui mừng lấy bàn tính ra, tính theo tỉ lệ đầu tư lúc trước phân ra từng phần, rồi để Trương Trọng Vi đến hỏi ý kiến Dương thị. Trương Trọng Vi đến trước mặt Dương thị, giấu giếm chuyện khách sạn, chỉ nói hai vợ chồng đang sửa sang sổ sách, tính toán đến đoạn này liền đến hỏi ý mẫu thân. Tiền lời từ tửu lâu, phần nào là tài sản của Lâm Y, Dương thị không nói hai lời, còn phần của bà là tiền Trương Đống kiếm được ở Cù Châu, bảo Trương Trọng Vi chuyển lời cho Lâm Y rằng đưa hết vào tiền chung.


Trương Trọng Vi hiểu ý Lâm Y, chính chàng cũng hy vọng vợ chồng Trương Bá Lâm hợp lại. Vì thế rượu quá ba tuần, liền mở miệng khuyên Trương Bá Lâm. “Đại ca, lúc trước Đại tẩu rời nhà, mặc kệ là chủ ý của nhà họ Trương chúng ta hay chủ ý của chính chị ấy cũng là do tình huống cấp bách, nay Đại ca đã rời xa quan trường, sao không đón Đại tẩu về sống an bình như trước?”.



Trương Bá Lâm uống rượu, ngẫm nghĩ tâm sự, cũng không lên tiếng.



Trương Trọng Vi nóng ruột, nói. “Gọi anh đi đón thì anh nói nghèo túng không mặt mũi gặp người ta, nay mở học quán lên rồi, có kế sinh nhai nuôi sống gia đình, sao vẫn không đi? Chờ tới chờ lui, con trai cũng lớn, không nhận anh làm cha, xem anh xử lý như thế nào”.



Câu này đâm trúng nỗi đau của Trương Bá Lâm, anh ta nhớ Lí Thư chứ, nhưng nhiều hơn hết là nhớ con trai, nay Lí Thư chỉ ở cách xa nửa con phố, mấy lần anh ta nhịn không được vụng trộm đi ngang qua, nhìn cổng thất thần, chỉ là không dám đi gõ.



Anh ta thở dài thườn thượt, nói. “Đón về, đón về ở chỗ nào? Trong thành đã chật ních không có chỗ ở, đã vậy còn là đi mượn của Bát nương tử nữa chứ. Nay chính anh cũng ở nhờ nhà của cậu, chẳng lẽ để cô ấy đến ở nhà luôn? Cho dù cậu chấp nhận, bá mẫu ở trên thì sao?”.



Lâm Y đứng nghe lén bên chân tường, gấp đến độ dậm chân bình bịch. Tục ngữ nói hiểu vợ đâu ai bằng chồng, sao Trương Bá Lâm lại chẳng hiểu Lí Thư chút nào hết vậy? Tính tình của Lí Thư, chỉ cần anh ta đối đãi thật tâm, không để cô phải chịu ấm ức vô cớ, chẳng lẽ căn nhà cô đang thuê không cho phép anh ta ở sao? Tuổi xuân tươi đẹp chóng tàn, cứ chờ đến chờ đi, mọi người già nua mất, Lâm Y thật thấy không đáng giá cho Lí Thư, buồn bực dậm chân vịn tay Thanh Mai về phòng.



Nàng đại khái là sốt ruột động thai khí, tiến vào phòng ngủ liền thấy bụng ẩn ẩn đau, mới gọi Thanh Mai đi mời bà mối đến xem có phải bị động thai không. Từ ngày Dương thị mời bà mụ đến nhà, bọn họ liền ở đông sương phòng viện sau chờ lệnh, giờ phút này nghe gọi, ba bốn người đồng loạt vọt tới nhà chính, hỏi tình huống, sờ sờ bụng, cuối cùng trăm miệng một lời nói. “Không phải động thai khí, là đủ tháng sắp sinh, mau chuẩn bị phòng sinh”.



Lâm Y đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ sinh đứa nhỏ, lúc này nghe bọn họ nói như vậy, nghĩ đến sắp được gặp mặt con mang trong bụng gần mười tháng, hưng phấn liền vượt quá khẩn trương. Dương thị nghe tin, vội vàng đứng dậy, tự mình dẫn người đến xem xét phòng sinh, cho rằng mọi thứ thoả đáng xong, mới sai hai bà mụ đỡ Lâm Y đi vào.