Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 264 : Vợ chồng thổ lộ tình cảm

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Dương thị có chút chuyện muốn nói với Lâm Y, nhưng vừa thấy biểu hiện lạnh nhạt của nàng lại không nghĩ nói nữa, phất phất tay cho nàng đi xuống.



Lâm Y ngẩn ra, Dương thị đặc biệt gọi nàng tới chỉ để nói cho nàng biết thiếp của Trương Đống mang thai? Phần còn lại thì sao?



Trong khoảnh khắc nàng sững sờ, Dương thị thay đổi ý định trở lại, hỏi nàng. “Ta nhớ rõ khi con và Nhị lang thành thân, ta có cho con một phương thuốc, con còn nhớ không?”.



Phương thuốc kia còn đặt dưới đáy rương, tới bây giờ chưa phát huy công dụng lần nào. Lâm Y đáp. “Đương nhiên là nhớ rõ, vẫn ở chỗ con”.



Dương thị nhẹ giọng nói. “Đó là cho nữ uống, còn một phương thuốc nữa cho nam”.



Lâm Y nhất thời chưa hiểu, ngẫm nghĩ mới giật mình —- Dương thị sợ Trương Đống sinh con trai với thiếp, sao lại dám yên tâm lớn mật quay về Đông Kinh một mình? Chỉ sợ đã sớm cho Trương Đống uống thuốc tuyệt dục. Nếu thật là vậy, đứa nhỏ trong bụng thiếp thất kia là của ai?



Lúc này Lâm Y mới thật sự run rẩy kinh hãi, nhìn về phía Dương thị.



Dương thị đoán được nàng đã nghĩ tới đâu, gật đầu nhìn nàng, không biết đang hỏi nàng hay đang hỏi chính mình. “Phải làm sao?”.



Đoán đúng rồi sao? Lâm Y hít sâu một hơi, thốt ra một chữ. “Tra”.



Dương thị gật đầu, trên mặt hơi lộ vẻ vui mừng. “Con dâu nghĩ giống ta”.



Nếu phải tra, việc này không nên chậm trễ, Dương thị lập tức chọn nhân mã, từ Lưu Hà dẫn dắt lao tới Cù Châu, âm thầm dò la người thiếp kia rốt cuộc kết giao thân thiết với ai.



Nói thật, Lâm Y không ôm hy vọng Lưu Hà sẽ tra ra điều gì, khỏi nói đến có tìm được người đàn ông kia hay không, cho dù tìm được, chuyện liên quan đến mạng người, hắn sẽ dễ dàng thừa nhận sao? Người cổ đại không có kĩ thuật xét nghiệm DNA, chỉ cần không bắt được thông dâm tại giường, hắn nhất định sẽ một mực phủ nhận.
Thật ra Dương thị động thủ trên người Trương Đống, Trương Trọng Vi đã đoán được mấy phần, lúc trước người ngờ vực vì sao Trương Đống lại đơn bạc đường con cái như vậy chính là chàng, cũng là chàng nói cho Lâm Y biết. Chàng nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy chỉ chăm lo cho ba người nhà mình thật sự có chút ích kỉ, nhưng lương tâm giao chiến mấy hiệp xong, vẫn gật đầu, nói. “Nếu không liên quan đến chúng ta, em đừng liên luỵ vào, cẩn thận lửa cháy lan qua thân”.



Lâm Y đốt nến, thiêu phương thuốc kia thành tro bụi, vỗ tay. “Em không dây vào, em không biết gì hết”.



Trương Trọng Vi ôm chầm nàng, ghé vào bên tai thủ thỉ. “Về sau có việc không được giấu ta”.



Lâm Y mạnh mẽ gật, cũng ôm chàng gắt gao. Hai người trải qua chuyện phương thuốc, tâm ý lại trở nên minh bạch, thân thiết ngọt ngào hơn nhiều, suốt ngày dính cùng một chỗ, cứ như thuở mới thành thân, khiến người hầu bên dưới cũng cười trộm.



Chớp mắt hai tháng trôi qua, Đông Kinh gió êm sóng lặng khiến Lâm Y gần như quên mất chuyện thiếp thất kia, thẳng đến lúc Lưu Hà quay về, dẫn theo một người đàn ông lạ mặt, nàng mới bừng tỉnh, cùng Trương Trọng Vi chạy vào kinh. Nàng không phải đến tham gia, chỉ đơn thuần lo lắng Dương thị, không muốn bà bị tổn thương.



Lúc trước Lâm Y đã dự liệu đúng, kẻ thông dâm dễ bắt, nhưng muốn hắn thừa nhận khó vô cùng, người nọ nhìn thấy Trương Đống, quỳ xuống kêu oan, xưng rằng mình là biểu huynh của thiếp thất kia, Dương thị lại vu hãm bọn họ tư thông, mong Trương Đống làm chủ trả lại trong sạch cho bọn họ.



Làm gì có người đàn ông nào chấp nhận bị cắm sừng trên đầu, Trương Đống hận Dương thị nhiều chuyện, trừng mắt hung hăng liếc qua bà. Dương thị không chút hoang mang, vỗ vỗ tay, người trong phòng bước ra xếp một hàng, theo thứ tự là nha hoàn hầu hạ bên người thiếp thất kia, gã sai vặt canh cổng ngoài và bà tử giữ cửa hậu viện ở Cù Châu.



Cuối cùng nha hoàn kia kể lại sự tình một lần, xưng rằng biểu huynh của người thiếp, vì không cho người ta nói ra nói vào, mỗi lần đều quang minh chính đại lấy cớ nghênh ngang đi vào cổng chính, đương nhiên trước đó đã hối lộ canh cổng trong ngoài rồi. Nha hoàn hầu cận thiếp thất nói ra, người ta đương nhiên tin phục, mặt của Trương Đống nháy mắt liền tái đi.



Lâm Y nhìn Dương thị đứng vững như bàn thạch, bội phục tự đáy lòng, thì ra bà đặc biệt chạy vào Đông Kinh ở hơn hai tháng không phải vì muốn xuống tay với người thiếp kia, mà để những người xung quanh cô ta khai thật, dù thông qua ép buộc hay dụ dỗ thì đã chẳng còn quan trọng nữa.



Trương Trọng Vi nhìn màn này, tảng đá trong lòng biến mất, thì ra Lâm Y và Dương thị giấu chàng một cọc dèm pha, chuyện như vậy khỏi biết cũng được.



Trương Đống nổi trận lôi đình, đến mức không biết phản ứng như thế nào, hô gọi người hầu lôi thiếp thất và biểu huynh của cô ta ra đánh chết.