Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 267 :

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Tết Đoan Ngọ, nhà họ Trương trên dưới bận rộn chuẩn bị đón tết. Đoan Ngọ ở Đại Tống không phải ngày năm tháng năm mới bắt đầu mà từ “đoan nhất” tức ngày mồng một, mặt trời sắp lặn chợ đã bắt đầu bày bán đào bán liễu, quỳ hoa, lá hương bồ, cỏ phật đạo vân vân, hoặc tiểu thương sắp vào làn ra phố rao bán.



Ngọc Lan thèm ăn, Trương Trọng Vi cũng cần tặng lễ, Lâm Y liền bao bánh chưng trước, mặn ngọt, sử dụng vật liệu tinh tế, nấu đầy một nồi.



Nhà họ tặng lễ cũng giống các nhà khác, mồng hai tháng năm, trong nhà chất đầy bánh chưng nhà khác đưa tới, Ngọc Lan vui lắm, còn Lâm Y thì dở khóc dở cười.



Lại có viên quan chuẩn bị kinh đồng, túi phù, linh phù, tranh vẽ, xảo tống, hạ kết, đưa tặng đồng nghiệp, chức vụ của Trương Trọng Vi ở Tô Châu hết sức quan trọng, đương nhiên cũng nhận được mấy phần, nhiều đến nỗi chất không hết, Lâm Y đành phải sai người chuẩn bị một bàn hương, phàm là những vật như vậy được tặng sẽ bỏ lên.



Mồng ba, nhà họ Trương có hỉ, Thanh Miêu bôn ba từ Tường Phù xa xôi đến Tô Châu, ngàn dặm trường đưa lễ đề cao. Tập tục Đại Tống, mỗi khi phụ nữ mang thai sắp đầy tháng, sẽ có người thân từ nhà mẹ đẻ như mẹ ruột, cậu hay bác đến tặng lễ đề cao. Lâm Y cha mẹ mất sớm, người trong tộc cũng không qua lại, Thanh Miêu nghĩ cô là em gái duy nhất của Lâm Y, tặng lễ đề cao tuy không quá hợp quy cách nhưng tổng so với không có thì tốt hơn nhiều, vì thế để Thì Côn lại trong nhà chăm sóc con gái mới sinh bốn tháng, chính mình dẫn tôi tớ chạy đến Tô Châu.



Lâm Y bây giờ sắp tới kì sinh nở, nghe nói Thanh Miêu tới đưa lễ đề cao, cảm động vô cùng, tự mình ra cửa đón cô. Thanh Miêu đỡ tay nàng, cẩn thận đi vào trong, Lâm Y lại đẩy cô, cười nói. “Bảo Thanh Mai đỡ chị là được, em nhìn thử viện chúng ta đang ở, so với hậu nha Tường Phù được không?”.



Thanh Miêu đưa mắt nhìn chung quanh, tường trắng mái ngói cong cong, hòn non bộ cây cảnh kì quý, quả nhiên cảnh tượng khác hẳn Tường Phù. Bước vào đại sảnh, qua bậc cửa là một bức phù điêu chim hoa điểu ngư trùng, khiến cô kinh ngạc tán thưởng. “Sắp xếp tinh xảo như vậy, tỷ tỷ quả nhiên là đến hưởng phúc”.



Hai người an vị xuống ghế, tiểu nha hoàn dâng lễ đề cao lên, một thau bạc, một khăn cẩm tú, trên khăn có thêu đoá hoa, còn có thiệp vẽ ngũ nam nhị nữ. Lâm Y xốc khăn lên, trong thau là một túi đậu và hạt giống, nàng nhớ lúc sinh Ngọc Lan, chưa bao giờ biết đến lễ này, không khỏi trong lòng chua xót, cảm động cay sống mũi, bỏ thau bạc xuống nắm tay Thanh Miêu, lúc mở miệng lại như oán trách. “Con gái em mới bốn tháng, thật sự không nên bỏ con bé lại mà chạy tới đây”.



Thanh Miêu cũng xúc động lây. “Không có tỷ tỷ thành toàn, làm sao em có được ngày hôm nay, lại càng không có con bé nữa”.



Hai người ôn chuyện một lúc, Ngọc Lan học bài xong, chạy vào đại sảnh tranh công. “Mẹ, hôm nay con học được mười chữ, cha khen con thông minh, muốn dẫn con ra ngoài phố chơi”.




Trương Trọng Vi bị những lời đó làm phân thần, thầm nghĩ chính mình không ngại sinh trai hay sinh gái, nhưng nếu sinh con gái khắc mẹ, vì an toàn cho Lâm Y, cứ sinh con trai thì hơn.



Chưa đợi chàng miên man suy nghĩ xong, phòng sinh đã vang lên tiếng khóc oe oe, đứa nhỏ ra đời. Trương Trọng Vi lập tức phấn chấn tinh thần, chạy vội qua, vọt vào phòng sinh, gạt bà mụ sang một bên, thẳng đến khi tới được giường sinh mới ngừng lại. Chàng nhìn Lâm Y đầu đầy mồ hôi, tươi cười mệt mỏi, quên hết tất cả mồng năm tháng năm khắc phụ khắc mẫu không còn một mảnh, tiến lên cầm khăn lau, tìm nước, lại hỏi đứa nhỏ ở đâu.



Bà mụ ôm em bé nằm trong tã lót, đứng bên cạnh chờ, nghe hỏi liền cúi người lớn tiếng báo tin vui. “Chúc mừng Trương thông phán, là một tiểu thiếu gia”.



Trương Trọng Vi lòng đầy vui mừng, lại thoải mái, ôm con trai hôn hôn, cưng nựng. “Mặc kệ khắc cha hay khắc mẹ, cha sẽ cân tất”.



Bà mụ nghe hiểu ý chàng, cười nói. “Trương thông phán nói lầm rồi, bây giờ đã là cuối giờ Tý, đầu giờ Sửu, tiểu thiếu gia sinh mồng sáu tháng năm, không khắc cha mà cũng chẳng khắc mẹ, có phúc khí lắm”.



Trương Trọng Vi nghe xong mừng rỡ, trọng thưởng bà mụ.



Lâm Y chẳng hiểu gì, nhưng nghe sinh được con trai nàng cũng cao hứng, tuy rằng nàng không trọng nam khinh nữ, nhưng trong hoàn cảnh xã hội này, có con trai bàng thân ổn thoả hơn nhiều, vừa khiến Trương Đống và Dương thị an tâm, vừa chặt đứt cớ để Phương thị đưa thiếp.



Thanh Miêu mừng cho vợ chồng họ, cố ý vào miếu thắp nén nhang, lại ở lại chăm sóc Lâm Y mười ngày sau mới lên đường quay về Tường Phù.



Trương Trọng Vi và Lâm Y từ đó gái trai đủ đầy, thấu làm một chữ “Tốt”, cảm giác sâu sắc cuộc đời này đã trọn vẹn, không còn gì sở cầu.