Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 85 : Đường phát tài
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Gia đình nhà gái đề nghị trước thì gọi là ly hôn, thực chất không
khác bỏ chồng là bao, Trương Lương vừa nghe liền phát hỏa, cả giận nói. “Nói hưu nói vượn, chúng ta ly hôn khi nào?”.
Quản sự nhà họ Phương đáp. “Đã không ly hôn, Nhị phu nhân nhà các người ở nhà mẹ đẻ đã hơn hai tháng, sao không thấy người đi đón?”.
Trương Lương nhìn mặt hắn ta mơ hồ có ý cười, lập tức hiểu ra đây là đang ép
mình đi đón người. Nhất thời cảm thấy mất mặt hết sức, hừ một tiếng,
phất tay áo bỏ đi. Lí Thư đứng nhìn, vốn không muốn lên tiếng, thím Chân lại góp lời. “Nhà họ Phương gia thế lớn, lại nắm trong tay Trương
Bát nương, Nhị phu nhân sẽ không dễ dàng bị bỏ, đã thế, Đại thiếu phu
nhân sao không khiến bà ta nợ mình một ân tình?”.
Lí Thư ngẫm nghĩ thấy có lý, liền nhấc tay bảo quản sự nhà họ Phương đang
tranh cãi ầm ĩ trước nhà chính khoan hãy gấp gáp. Theo vào nhà, khuyên
Trương Lương. “Nhị lão gia, vừa rồi lão gia nói muốn nuôi ngỗng, con dâu cảm thấy tốt lắm, chỉ là chưa bao giờ làm qua mấy chuyện như vậy,
không biết phải làm sao, chi bằng lão gia tiếp Nhị phu nhân về nhà, cho
phu nhân quản”.
Quản sự nhà họ Phương không quan tâm làm thế
nào, chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ Vương thị giao là được, vì thế
cũng tới cửa nói dối như thật. “Nhị phu nhân biết sai rồi… Nhị phu nhân rất muốn về… Nhị phu nhân nhớ Nhị lão gia…”.
Trương Lương nghe xong câu cuối, nét mặt có chút phiếm hồng, vội ngắt lời bọn họ. “Đã biết sai thì ta xem ở mặt mũi các con, cho bà ta một cơ hội”.
Lí Thư thấy ông ta đồng ý, liền chỉ hai tức phụ tử và hai nha hoàn trong
phòng mình đi đón. Đã là người của Lí Thư, gặp Phương thị ắt hẳn có việc cần nói. “Lão gia liên tục không đồng ý, là Đại thiếu phu nhân mỏi miệng năn nỉ nửa ngày mới đả động được lão gia”.
Phương thị ngày thường chẳng quan tâm, nay gặp nạn có kẻ tương trợ mới nhận ra con dâu thật tốt, về nhà dù chưa nói lời cảm ơn Lí Thư nhưng sắc mặt ôn hòa hơn lúc trước nhiều.
Trương Lương vẫn giữ một bộ trịch thượng, giáo huấn Phương thị. “Sau này chớ có làm việc tùy ý, mọi thứ phải hỏi qua ta trước”.
Phương thị mới trở về, nào dám nói nửa chữ không, vội hạ thấp người nói dạ.
Trương Lương đi rồi, Phương thị lên ngồi ghế trên, cảm giác như người vừa sống sót qua tai nạn. Lí Thư vẫn đối xử với bà ta cung kính như trước, hầu
hạ bà ta uống trà, lại chủ động trả lại sổ sách trong nhà.
phường nuôi ngỗng với Lâm Y chỉ nuôi năm mươi con, rất là thất vọng,
nói. “Trong nhà chẳng còn bao nhiêu tiền, lúa lại chưa chín, mấy tháng sắp tới phải sống qua ngày sao đây?”.
Phương thị trả lời. “Tôi cũng muốn nuôi thêm, nhưng không có đủ vốn, biết làm sao?”.
Vì sao không đủ vốn, còn không phải vì Phương thị phá của, Trương Lương trừng bà ta. “Bà đã đương gia, phải nghĩ ra cách, không thể để cả nhà đói bụng”.
Phương thị rầm rì. “Con dâu có tiền mà không chịu bỏ ra”.
Trương Lương cũng không dám đòi tiền Lí Thư, dặn dò Phương thị. “Các con ở kinh thành phải dựa vào quan hệ của Lí thái thú, bà chớ có đến đắc tội với con dâu”.
Phương thị mới từ nhà mẹ đẻ về, còn nhớ rõ phải bớt bớt tính tình lại, liền gật đầu đồng ý, lại sầu não. “Sắp đến lễ, đi đâu moi ra tiền đây, thật sự là sầu chết người”.
Trương Lương hận bà ta kém cỏi, quở trách. “Ai bảo bà chỉ biết tiêu xài, không biết kiếm, nhìn Lâm Tam nương cách vách đi, lẻ loi một mình, chỉ có một đứa nha hoàn giúp đỡ, vậy mà đời sống
còn đầy đủ hơn chúng ta”.
Phương thị cúi đầu nghe mắng, đang nghe đột nhiên vỗ tay. “Tôi có một kế tuyệt hảo, lập tức phát tài ngay!”.
Trương Lương nửa tin nửa ngờ. “Bà thì có ý gì hay nổi, đừng giống như lúc trước, tiền mất tật mang”.
Phương thị không đáp, về phòng lục tung tìm ra một tờ hôn ước đã ố vàng, cẩn
thận vuốt nếp gấp, lấy ra cho Trương Lương nhìn, cười gian xảo. “Dựa vào cái này, hằng năm nhà chúng ta đều có thể thêm ngàn quan tiền lời, hơn cũng có thể”.
Trương Lương vẫn nghi ngờ, Phương thị lần lượt kể cho ông ta nghe, Lâm Y có
ruộng nước, có ruộng cạn, có chuồng heo, đàn ngỗng, nói lại nói, mặt mày hớn hở, nước miếng bay tứ tung, cứ như là sản nghiệp đó đã thuộc về nhà họ Trương bà ta rồi.
Trương Lương cũng kinh hỉ, Lâm Y là bé gái
mồ côi không nơi nương tựa, dễ dàng bị niết trong tay hơn là Lí Thư, bắt nó lấy tiền trợ cấp gia dụng, không sợ nó không chịu. Nhưng trong lòng
ông ta vẫn ghi hận chuyện Kim Tỷ, lo lắng nói. “Lâm Tam nương chẳng phải đứa lương thiện, nó muốn vào nhà chúng ta, lại thả cho thiếp của ta chạy mất, làm sao mới tốt?”.
Rốt cuộc là ai thả Kim Tỷ chạy đi, Phương thị rõ ràng hơn ai hết, bà ta chột dạ trong bụng, vội quay mặt đi nơi khác, đáp. “Chuyện cũ năm nào rồi, còn nhắc lại làm chi, tôi thấy Lâm Tam nương không tồi, vừa biết kiếm tiền vừa ngoan ngoãn hơn vợ Bá Lâm, dù là nuôi heo hay
nuôi ngỗng đều biết phân cho tôi một phần cổ phần”.