Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 98 : Củi khô lửa bốc

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Ngày hôm sau, người nhà họ Trương từ biệt Lí Giản Phu và Lí phu nhân, ra bến tàu lên thuyền, Lí phu nhân nắm tay Lí Thư ngồi chung một cỗ

kiệu, trên đường dặn dò thẳng đến khi lên thuyền. Bà xuống khỏi thuyền

mà lòng vẫn luyến tiếc không nỡ, ở lại bến tàu, đội mạng che mặt ngóng

nhìn mãi. Lí Thư đứng ở đầu thuyền, thấy bóng dáng Lí phu nhân càng lúc

càng nhỏ, nghĩ đến lần này vừa đi không biết khi nào mới có thể gặp lại

thân mẫu, nhịn không được rơi lệ đầy mặt, Trương Bá Lâm thương tiếc cô,

lại thương tiếc đứa nhỏ trong bụng cô, vội vàng giúp cô lau nước mắt, dỗ cô vui vẻ.



Phương thị đứng ở đuôi thuyền nhìn con trai cẩn thận vỗ về con dâu,

rất không cao hứng, nhưng vợ chồng son thân mật, bà ta ngại đến quấy

rầy, đang âm thầm nén giận, chợt thấy hai nha hoàn Cẩm Thư và Thanh Liên cũng đang đứng ở sườn bên kia ngắm phong cảnh, đứng cách nhau cả thước, bà ta nảy ra một kế, đi qua đứng ở giữa hai người, cố ý dặn dò Thanh

Liên. “Đại thiếu phu nhân hiền lành, an bài ngươi ở chung khoang

thuyền với Đại thiếu gia, ngươi phải nhớ hầu hạ cẩn thận, không thể chậm trễ”.



Thanh Liên vốn ghen tị với Cẩm Thư đoạt được cơ hội, nghe câu này, một bầu dấm chua sôi sục chỉ kém sánh ra ngoài, vò khăn nói. “Bẩm Nhị phu nhân, nô tỳ làm gì có năng lực đó, hầu hạ Đại thiếu gia là Cẩm Thư kia, phu nhân sang nói cô ta ấy”.



Phương thị giả bộ kinh ngạc, nhìn Thanh Liên, lại nghiêng đầu nhìn Cẩm Thư, cười nói. “Ta thấy ngươi bộ dạng hơn Cẩm Thư chút, tính tình cũng mềm mại, còn tưởng là ngươi hầu hạ, thì ra không phải”. Nói xong xê lại vài bước gần tới Cẩm Thư, thân thiết hòa ái dặn dò. “Nếu Đại thiếu gia chọn ngươi thì ráng mà hầu hạ Đại thiếu gia chu đáo, sớm

ngày khai chi tán diệp cho nhà họ Trương chúng ta, nếu thiếu thứ gì cứ

việc tới tìm ta”.



Thanh Liên đã muốn hai mắt bốc lửa, chạy sang sườn bên kia, nói với Lí Thư. “Đại thiếu phu nhân, chỉ có một mình Cẩm Thư hầu hạ Đại thiếu gia sẽ vô cùng vất vả, chi bằng nô tỳ cùng thay phiên”.



Trên mặt Lí Thư nước mắt còn chưa khô, người đang tựa sát vào Trương

Bá Lâm, thấy cô ta không biết ý tứ như vậy, mười phần không vui, lạnh

mặt không lên tiếng. Thanh Liên không phải người không có đầu óc, vừa

rồi nhất thời bị Phương thị kích thích mới giận váng đầu, cô ta vừa dứt

lời đã phát giác tình hình không đúng, nội tâm hối hận lắm, hận không

thể tát cho mình hai cái.



Trương Bá Lâm quát mắng. “Chủ nhân sai làm gì thì nha hoàn phải

làm theo, ai cho phép ngươi nói như vậy, còn dong dài nữa ta bắt ngươi
Câu này không giả chút nào, nhưng Trương Bá Lâm lại có cảm giác bị

bắt gian tại trận, nghĩ tới sẽ lọt vào tai Lí Thư, trong lòng hoảng, vội tìm rương xiêm y, lôi hết quần áo bên trong ra, chui vào, lại nhỏ giọng thì thầm với Thanh Liên. “Tùy em bịa lý do gì qua phà, chỉ cần Cẩm

Thư không phát hiện, ta liền cầu Đại thiếu phu nhân cho em và Cẩm Thư

luân phiên cùng ta ở chung khoang”.



Đề nghị hấp dẫn Thanh Liên, bởi vậy mặc dù cô ta không hiểu Trương Bá Lâm làm sao, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, gập chốt rương vào trong rồi mới che lên, giữ khe hở để Trương Bá Lâm không bị ngạt thở.



Cẩm Thư đập cửa càng lúc càng dữ, Thanh Liên không kịp sửa sang lại

váy áo, liền để tán loạn như vậy ra mở cửa. Cẩm Thư thấy lâu như vậy mới mở cửa, vốn đã nghi ngờ, lại thấy cô ta bộ dạng không chỉnh, lập tức

hỏi. “Vì sao lâu như vậy mới mở cửa, rồi quần áo còn không chỉnh?”.



Thanh Liên vội che miệng ngáp, lại nói xin lỗi, giải thích. “Vừa rồi mệt mỏi, đang ngủ một lát, bởi vậy không nghe cô gõ cửa”.



Cẩm Thư vừa đi vào trong vừa mắng. “Cô không đến khoang hầu hạ Đại thiếu phu nhân, lại chạy đến khoang của tôi ngủ, là đạo lý gì?”.



Thanh Liên lúc này mới nhớ ra khoang thuyền này không phải của mình,

cơn ghen tị trong lòng lại đốt lên, nhưng cô ta vẫn nhớ Trương Bá Lâm

đang ở trong phòng, liền giả bộ nhu nhược yếu đuối, cố ý tội nghiệp trả

lời. “Cẩm Thư tỷ tỷ đừng giận, thật sự là mệt mỏi quá mới mượn giường của tỷ tỷ, bây giờ lập tức sửa sang lại ngay”.



Cẩm Thư nghe cô ta nói như vậy, hướng mắt nhìn lên giường, thấy chăn

đệm còn y nguyên, không có dấu vết đã có người ngủ, nội tâm càng nghi

hơn, vừa quay đầu thấy góc giường chất đầy xiêm y, vội đi nhặt, mắng. “Đồ chết tiệt, xốc loạn rương xiêm y làm chi hả?”.



Thanh Liên sợ Cẩm Thư mở rương, vội vàng chạy lại kéo tay Cẩm Thư, nói. “Là em tìm một cái váy mới lật lên kiếm, Cẩm Thư tỷ tỷ bớt giận, em nhặt lên đây”.



Cẩm Thư ngồi xuống ghế nhìn Thanh Liên dọn dẹp quần áo. Thanh Liên

không dám mở rương, dây dưa kéo dài thời gian, nhặt từng cái từng cái

lên gấp, gấp xong vẫn cầm trên tay, Cẩm Thư nhìn sốt ruột, đoạt lấy, gấp hai ba cái xong lập tức phải mở rương ra.