Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Chương 13 : Tiểu bằng hữu

Ngày đăng: 22:10 19/04/20


Trời sắp về chiều, gió thu thổi nhẹ, lá cây kêu xào xạc vui tai, trong cái đình nhỏ, một nữ tử mặc một thân váy lụa màu lam thêu những con bướm trắng nhỏ xíu, tóc tết đuôi sam, trên đầu không cài lấy một cái trâm, hai chân bắt chéo, một tay chống cằm, một tay cầm lấy tăm tre,đâm vào miếng cá viên chiên vàng óng trong cái đĩa bên cạnh, lại bận rộn cho thức ăn vào miệng nhai nhai, mắt phượng đen nhánh trong trẻo nhìn chăm chăm vào bàn cờ, mày thanh tú chốc chốc khẽ nhíu lại.



Tiểu Mãn đứng ở bên, cũng không rời mắt khỏi bàn cờ. Loại cờ này là mấy hôm trước tiểu thư cho người làm. Ba mươi hai con cờ tròn tròn làm từ gỗ, sau đó tiểu thư lại dùng hai màu mực đen và đỏ vẽ lên mặt gỗ, mỗi màu có các quân cờ và số lượng như sau: một Tướng, hai Sĩ, hai Tượng, hai Xe, hai Pháo, hai Mã, năm Tốt, bàn cờ có chin đường dọc, mười đường ngang cắt nhau chia làm những ô vuông nhỏ, một khoảng trống ở giữa nằm ngang bàn cờ. Tiểu thư cũng giải thích luật chơi, cốt để nàng bồi tiểu thư nhưng thứ cho nàng bất tài, không hiểu vẫn là không hiểu.



Người nào đó cũng thầm kêu khổ, hây, đã dặn lòng tuyệt đối không như các nữ xuyên không khác, mang mấy trò hiện đại ra khiến cho cuộc sống trở nên khác người hơn, nhưng biết sao đây, những loại sách nàng muốn xem, ở nơi này vô cùng ít, còn mấy loại thi từ ca phú phong hoa tuyết nguyệt nàng lại không mấy hứng thú. Nếu cứ hết ăn rồi ngủ thì cuộc sống khác gì heo chứ!



“Tỷ tỷ xinh đẹp, đây là món gì?”



Khuynh Nhan liếc nhìn về nơi phát ra âm thanh, lại thấy một bé gái nhỏ xinh tầm bốn, năm tuổi, cô bé đang hướng ánh mắt đến đĩa cá viên chiên của nàng, đánh ực một tiếng.



“Đây gọi là cá viên chiên”



Người nào đó cố nhớ lại, bé con trước mắt là con của vị phi tử nào nhưng kết quả nàng nhớ là dưới gối hoàng thượng chưa có mụn con nào.



“Tỷ tỷ xinh đẹp, muội có thể nếm thử hay không?”



Nàng đang lo nhất câu này, nhỡ đâu đứa nhỏ này dị ứng với cá viên chiên, rồi xui xẻo hơn nó lại là con cái của một nhân vật quyền lực nào đó thì làm sao? Có thể chạy loại trong cung, thân phận thật không thể bình thường nha. Nhưng chống lại ánh mắt trong veo, chờ mong của một đứa bé xinh xắn như tinh linh thế này, ai mà chịu nổi chứ.



“Được chứ” Lời vừa nói ra, người nào đó hối hận muốn chết, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.



“Tỷ tỷ, tỷ thật tốt” Đứa bé cười híp mắt với nàng sau đó đưa tay ghim cả hai viên cho vào miệng. Nhìn đứa bé phùng má nhai nhai, nhịn không được đưa tay véo véo hai má hồng nộn.



“Tiểu muội muội, muội tên là gì?”



“À, Gọi muội là Niệm Nhi đi”



“Ừ, Niệm Nhi”
………………Ta là đường phân cách Ngự thư phòng…………………



“Thần đệ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an”- Tam vương gia khuỵu gối hành lễ.



“Quả nhiên là người đã thành gia lập thất, trưởng thành không ít nha, đứng lên đi”- Chính Đức đế cười như không cười nhìn đệ đệ của mình.



“Hoàng huynh, hiện tại ôn dịch ở thành Thừa Ninh đang tràn lan, có dấu hiệu lấn sang các vùng lân cận, thần đệ đến xin ý chỉ của hoàng huynh, hy vọng có thể kịp thời xử lý.”



“Đệ đã nghĩ ra biện pháp gì chưa?”



“Thần đệ bất tài, hiện vẫn chưa tìm được phương án thích hợp”



“Vậy còn ý kiến là phong tỏa vùng bị ôn dịch sau đó thiêu sống, dùng hỏa khử ôn dịch, đệ thấy thế nào?”



“Hoàng huynh, ngàn vạn lần không thể làm vậy, nếu làm vậy, lòng người lạnh lẽo, làm sao dân chúng nể phục hoàng gia chúng ta”



Chính Đức đế mỉm cười, nhẹ giọng nói:



“Trẫm cũng có ý nghĩ như đệ, việc cần làm trước mắt là tìm ra nguyên nhân gây ôn dich, biết được nguyên nhân mới có thể đưa ra cách giải quyết. Trẫm giao việc này cho đệ, cần gì cứ báo với trẫm.”



“Vậy thần đệ xin cáo lui trước”



“Ừ, cũng đừng quá mệt mỏi”



Vũ Văn Trác khẽ gật đầu, sau đó lui ra. Ngự Thư phòng trở về yên tĩnh. Đưa tay xoa xoa huyệt thái dương. Lại tiếp tục căm chú phê duyệt tấu chương. Chẳng lẽ phải xuống lệnh giết con dân vô tội của mình chỉ vì họ bệnh tật sao?