Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Chương 21 :

Ngày đăng: 22:10 19/04/20


Khuynh Nhan đang cầm một mẩu than chì vừa cắm cúi vừa ngưng thần nhớ lại hình ảnh Chính Đức đế để vẽ chân dung hắn sao cho giống nhất. Đây là món quà thứ nhất nàng cất công chuẩn bị, món thứ hai là bánh kem sinh nhật, đợi đến hôm sinh thần của hắn nàng sẽ bắt tay vào làm.



“Nương nương” Bích Dao hối hả chạy vào gọi một tiếng.



“Phòng bếp bị cháy, không thể nấu cơm?” Người nào đó gẩn đầu hỏi



“Ách, không phải, là hoàng thượng vừa hạ chỉ ban cho Vân quý phi một ly rượu độc, còn cả nhà thừa tướng cùng một số thân tính vì bị liên lụy cũng bị tịch thu tài sản, biếm làm thứ dân, mãi mãi không được vào thành.”



“À” Người nào đó nhẹ giọng đáp một tiếng. Sau đó lại méo mặt nói tiếp:



“Đến giờ cơm chưa nhỉ, ta đói bụng rồi”



Bích Dao xem như đã sớm quen với biểu hiện của nương nương nhà mình, nhưng cũng có một chút thất vọng không thôi, nương nương, trừ ăn và ngủ ra người không thể biểu hiện quan tâm cái khác một chút sao? Nếu người nào đó mà biết suy nghĩ này của Bích Dao, chắn chắn sẽ không chút xấu hổ nói ‘ta rõ ràng cũng có quan tâm đọc sách, vẽ tranh, viết chữ nha’.



…………………………………………………………………………..



Chính Đức đế thường xuyên vắng vẻ hậu cung, đây là chuyện ai ai cũng biết, nhưng từ khi nghe tin Tĩnh quý phi mang thai, hắn luôn đúng giờ sẽ đến Phong Lữ Cung dùng cơm cùng nàng.



Mấy ngày nay, người ở phòng bếp của Phong Lữ Cung cũng thấy thương cảm cho hoàng thượng, nương nương của bọn họ không có loại nghén kén ăn, nôn chua, của nữ nhân mang thai bình thường, nhưng khẩu vị lại cực kỳ đáng sợ. Mỗi bữa thường là những món như canh chua bông sung, măng xào cay mà canh thì chua như nước dấm, măng thì cay đến nổi mùi vị tiêu và ớt nồng nặc gay mũi. Vị hoàng thượng nổi tiếng là thường dùng những bữa thanh đạm, khẩu vị cực kỳ nhạt lại vui vẻ dùng những bữa như vậy với nương nương.



Trong mắt bọn họ, hoàng thượng thật đáng thương, nhưng Chính Đức đế không cho là vậy, hắn đột nhiên thấy mình cũng thích mấy món này, những món trước đây, hắn ăn không trôi nữa.



Người nào đó hiện tại đã sai người dọn dẹp dụng cụ vẽ, mắt nhìn chăm chăm vào chén đũa trống không trên bàn, vẻ mặt cực kỳ đau khổ, âm thầm mắng chửi tên chết bầm kia, không đến dùng bữa cũng nên cho người sang nói một tiếng chứ.



“Nàng còn chưa dùng bữa sao?” Giọng rồng bất chợt vang lên, khiến tâm tình Khuynh Nhan bỗng chốc vui mừng không thôi, nàng cuối cùng cũng sắp được ăn rồi.
“Nàng đừng làm rộ, buông tay nhanh”Hắn nghe vậy, không cho là đúng, dứt khoát nói, cũng không dám vùng tay ra khỏi tay nàng vì sợ khí lực quá mạnh làm nàng thương tổn.



“Hoàng thượng, tần thiếp sẽ không khiến mình bị thương, đi, vào trong”



Chính Đức nghe vậy, bất đắc dĩ, cũng tò mò theo nàng tiến vào phòng trong.



Nàng lúc đầu là có ý muốn trừng phạt hắn một chút vì làm nàng chờ cơm đến bụng đói meo, sau mới nhớ lại hắn là hoàng thượng, hậu cung không chỉ có mình nàng, đàn bà ai lại muốn chia sẻ đàn ông của mình cho người khác, thì hối hận muốn chết, lại nghe hắn nói muốn đi tắm nước lạnh, rõ ràng có thể lựa chọn đi tìm người hạ hỏa thế mà hắn lại quyết định tắm nước lạnh. Nói không xúc động là nói dối. Vậy nên quyết định tự mình giúp hắn, nhưng chọn cách không khiến bản thân mình quá mệt mỏi thôi.



Cuối cùng không biết nàng dùng cách này, chỉ thấy buổi sáng nay lâm triều, mặt rồng có vẻ sáng lạn, tinh thần có vẻ vô cùng thoải mái., lúc nào đôi môi lúc nào cùng khẽ nhếch lên, đôi mắt tràn ngập ý cười thỏa mãn.



………... ........Ta là đường phân cách Ngự Thư Phòng……………….



“Hoàng thượng, chủ nhân của Thiên Môn cũng sẽ đến tham dự tiệc sinh thần vào ngày mai của huynh, không biết có ý gì đây” Liễu Dương mày kiếm nhíu lại, lo lắng bẩm báo. Sau vụ hành thích, hắn phụng mệnh trở về làm thân tính bên hoàng thượng, cùng với Vũ Văn Trác làm cánh tay đắc lực của vạn tuế gia.



“Trẫm cũng đang suy nghĩ về việc này, tam đệ, đệ nghĩ sao?” Giọng rồng bình thản hỏi ý người còn lại trong Ngự Thư Phòng. Vũ Văn Trác từ khi nghe tin Khuynh Nhan mang thai, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn vốn định chờ một thời gian nữa sẽ cầu xin hoàng huynh thành toàn cho hắn và nàng cùng nhau quy ẩn nơi thâm sơn cùng cốc nhưng bây giờ xem ra, hy vọng ngày càng xa vời rồi. Hiện tại cứ nhìn thấy hoàng huynh, nội tâm hắn lại dâng lên một cỗ chua loét.



“Tam đệ” Chính Đức đế thấy hoàng đệ nhà mình có chút thất thần, lại gọi một tiếng nữa.



“Thần đệ cũng cảm thấy việc này có chút kỳ quái, Thiên Môn mấy năm nay đối với hoàng gia cả tam quốc luôn lạnh nhạt không thân cận”



“Ừ, tối mai, mọi chuyện hai ngươi nên sắp xếp cẩn thận an toàn một chút”



“Dạ, thần/thần đệ tuân chỉ”