Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ
Chương 29 : Gặp Lại
Ngày đăng: 22:10 19/04/20
Nàng ở đây, ta ra ngoài đánh lạc hướng bọn chúng, sau đó nàng đi về phía đông lát sau sẽ gặp đám người Hy Thiên quốc." Mộ Dung Bạch thấp giọng nói.
"Vết thương của ngươi..." Khuynh Nhan đang lo lắng vấn đề khác.
"Không sao, đã từng thảm hơn thế này" Nói xong khẽ động định bước ra ngoài, Khuynh Nhan kéo hắn lại.
"Không được,ngươi ra ngoài rất nguy hiểm"
Mộ Dung Bạch nghe vậy khẽ cười, nhẹ giọng nói:
"Cái mạng của ta là do nàng cứu, giờ xem như không ai nợ ai"
Thì ra còn có chuyện như vậy, Khuynh Nhan thầm nghĩ, sau đó lại cau mày, bộ dạng hung dữ nói:
"Ngươi cũng biết vậy à, nếu biết thì ngươi ở yên đây cho ta, mạng của ngươi là ta cứu, ngươi muốn chết cũng phải hỏi qua ta có cho phép hay không đã"
Mộ Dung Bạch bỗng cảm thấy ở nơi mềm mại nhất như có một dòng nước ấm chảy qua.
Đang trong khung cảnh đêm tối mịch mùng, trong rừng rậm, nam nhân đang nhìn nữ nhân bên cạnh với ánh mắt trìu mến, yêu thương, một tiếng nói vô cùng chói tai vang lên:
"Bên đó có người, qua đó xem"
Nam nhân và nữ nhân nghe vậy sống lưng liền cứng ngắc, nhìn nhau, lại thấy bọn người kia đi về một hướng khác mà từ hướng họ đến cũng xuất hiện một nhóm người khác, hai bên cùng dừng lại giữ khoảng cách, một giây sau, không ai nói lời nào đã lao vào chém giết kịch liệt.
Khuynh Nhan quay sang, nghi hoặc hỏi người bên cạnh:
"Là người của ngươi sao?"
Mộ Dung Bạch lắc lắc đầu.
Khuynh Nhan cũng im lặng, xét thấy đám vừa đến đã đánh bại đám đuổi giết mình, nhưng vẫn sợ câu Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa đành bất động chờ đợi.
Phút chốc nàng trông thấy một nam tử toàn thân y phục màu ngọc bích đi đến, tất cả những người khi nãy đồng loạt quỳ xuống, bóng dáng ấy sao mà quen thuộc quá, nàng bỗng thấy tâm nhẹ bẫng, trong mắt ngập tràn vui mừng cùng cảm động, hắn đến, hắn vì nàng mà đích thân đến đây.
“Hoàng thượng”
“Hửm?”
“Không có gì, tần thiếp chỉ là gọi vậy thôi”
“Gọi trẫm là Triết”
“Triết”
“Ừ”
“Tiểu Triết”
“….”
“Tiểu Triết”
“Còn gọi nữa ta đánh mông nàng” Hắn nheo mắt ra vẻ nguy hiểm.
“Tiểu Triết, thiếp đói” Người nào đó được nước lấn tới, bắt đầu yêu cầu phục vụ ăn uống.
Chính Đức đế đưa tay lấy một khối điểm tâm đưa đến miệng con sâu lười nào đó, nàng há mồm cắn một miếng, lại tiếp tục chỉ trỏ:
“Thiếp muốn ăn cái kia”
Chính Đức đế lại cầm lấy khối bánh nàng chỉ đưa đến miệng nàng.
“Tiểu Triệt, thiếp khát”
Chính Đức đế cầm ly trà, ngậm một ngụm sau đó kề môi vào môi nàng cúi xuống tiếp nước, Khuynh Nhan trợn mắt nhìn chăm chăm vào đồng chí đang nhiệt tình móm nước cho mình, dở khóc dở cười, đành ngoan ngoãn uống hết nước.