Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Chương 5 : Sinh thần của tam vương gia

Ngày đăng: 22:09 19/04/20


Cuối cùng, sinh thần của tam vương gia cũng đến, các quan đại thần đưa nhi nữ của họ cùng tham gia yến tiệc với mong muốn có thể lọt vào mắt xanh của tam vương gia tài hoa xuất chúng và hoàng đế đương triều.



Khi Khuynh Nhan cùng thái hậu bước vào thì có biết bao cặp mắt nhìn nàng, họ thấy một cô gái với khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn trong veo, con người đen linh động, sống mũi cao, cái miệng nhỏ hếch lên, khiến cho nàng như lúc nào cũng như tươi cười, mái tóc đen diễm ảo, lại không búi tóc cầu kỳ mà chỉ thắt tóc đuôi sam rồi điểm nhẹ trên tóc vài bông hoa Tử Đằng màu tím, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế. Một thân y phục màu tím nhạt, thắt eo tím than, cổ áo, vạt áo và tay áo cũng thêu những bông hoa nhỏ xíu màu trắng. Cả người thoáng nhẹ hương hoa Tử Đằng khoan khoái, dìu dịu, không phải rất xinh đẹp nhưng khiến người ta nhìn vào rất dễ chịu.



Thật ra người nào đó vì không muốn bị hai nha hoàn nhà mình cắm trâm lên đầu như xiên đầu heo nên mới nghĩ ra biện pháp này, ban đầu Tiểu Mãn phải đối lắm, nhưng sau khi hoàn thành lại thấy, tiểu thư nhà mình thật xinh đẹp, đẹp đến xuất trần thoát tục, cứ như thần tiên tỷ tỷ vậy.



Ánh mắt sùng bái của Tiểu Mãn và Tiểu Thanh, khiến người nào đó vô cùng đắc ý, cười khanh khách hồi lâu.



Mọi người trong yến tiệc hiện tại rất ư là tròn mắt. Đây là đại tiểu thư diêm dúa, lòe loẹt, bước ra đường cứ như mang cả núi vàng núi bạc khảm vào người, quần áo không đủ bảy sắc cầu vồng thì không mặc của phủ Liễu tướng quân: Liễu Khuynh Nhan sao?



Còn có khí chất thanh tao, trong trẻo này, nét dịu dàng này, nụ cười duyên dáng này, là ai đây?



Tam vương gia Vũ Văn Trác cũng nhìn đến thất thần, đôi mắt sâu thêm một chút, nhưng chợt nghĩ nữ nhân này muốn thay đổi vẻ ngoài để mua lại danh tiếng sao? Sau đó lại thấy khinh thường, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cho dù thay đổi vẻ bên ngoài nhưng bên trong vẫn là độc ác, hung hăng, ngu xuẩn.



Liễu Tiên Khuynh cũng ngạc nhiên không ít, hai mắt chợt lóe sáng sắc bén, sau đó trở về với dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như thường, nhưng biểu hiện này lại xui xẻo lọt vào mắt thái hậu đại nhân. Thật khổ.



Tất cả đang sững sờ thì một giọng the thé vang lên:



“Hoàng thượng giá lâm”




“Tiểu thư, tam vương gia xin hoàng thượng được thú nhị tiểu thư làm vương phi, nếu không phải nàng liền không thú ai cả.”



Hóa ra, nàng đang sắm vai bị bỏ đây mà, đồng cảm , thương cảm, hả hê, con có chờ mong? Là chờ mong nàng phát tác một nháo, hai khoc, ba thắt cổ sao?



Người nào đó nghe xong lại thầm cảm than ‘Nam chính quả nhiên là nam chính, thâm tình thế là cùng thật ngưỡng mộ muốn chết’.



Lại nghe hoàng đế cười nói:



“Hôn sự quả là chuyện vui, tam đệ muốn thành gia lập thất quả là chuyện tốt, nhưng hôn nhân cũng phải hỏi qua ý phụ mẫu, trẫm tuy là vua nhưng cũng coi trọng thánh hiền và đạo nghĩa, hiện tại Liễu tướng quân không có ở đây, trẫm sẽ cùng tướng quân bàn chuyện này sau, hôm nay thái hậu cũng mệt rồi, trẫm và thái hậu hồi cung trước, các ái khanh không cần hành lễ cứ thoải mái.”- Nói rồi lại đứng lên, đỡ nhẹ thái hậu đi ra ngoài.



Người nào đó đến cùng thái hậu nên cũng là về cùng thái hậu. Trên đường đi, thái hậu chợt hỏi:



“Khuynh Nhan, đối với chuyện này con nghĩ gì?”- Giọng nói hiền lành, ấm áp, với khuôn mặt có chút giống với mẹ nàng ở hiện đại, từ lúc mới gặp đến giờ nàng đã kiềm chế xúc động muốn nhào vào lòng bà mà thể hiện ‘con gái rất nhớ mẹ’. Bây giờ chả biết sao hốc mắt lại đỏ lên, cắn môi không nói lời nào.



Hình ảnh này trong mắt thái hậu hoàn toàn là một bộ dáng đau lòng, uất ức, nên ánh mắt bà tràn ngập đau xót, nắm tay Khuynh Nhan nhẹ vỗ như an ủi.



Chính Đức đế thấy cảnh này lại nhẹ xoa bóp huyệt thái dương. Lòng thầm than ‘Tam đệ, cái tên hỗn đản này, thật muốn hung hăng nện cho nó một trận’.